Site icon TruyenVnFull

Khi Tôi Đổi Đối Tượng Đính Hôn Với Nữ Chính - Chương 94

Khi Diệp Hồng Tú nhận được cuộc gọi của con gái, bà đang ở bên chỗ con trai mình, dưới lầu chính là điện thoại.

Nghe được con gái báo tin, bà cười ra tiếng: “Thật hả? Đều nhận được thư thông báo trúng tuyển nha! Tốt quá, đây là đại hỉ sự đó!”

Bà thím trông điện thoại nghe được thì dựng lỗ tai lên.

“Cái gì, cái gì? Ai thi đậu đại học? Tui nghe hình như còn là đại học thủ đô, là thiệt vậy hả?”

“Tất nhiên là thật rồi.” Diệp Hồng Tú lộ ra nụ cười tươi kiêu ngạo: “Là cháu ngoại của tui, con gái tui sinh được cặp song sinh, hai anh em tụi nó đều thuộc lứa thi đại học năm nay, là hạng nhất với hạng nhì cấp thành phố của bọn tui đó! Nếu không phải có thêm điểm cộng, hẳn chính là hạng nhất hạng nhì của tỉnh chúng ta luôn.”

Bà thím kia nghe thấy được thì liên tục kinh thán, tất cả đều là bội phục: “Thật nha, đó là Văn Khúc Tinh hạ phàm đúng chứ? Có phương pháp giáo dục gì không? Sao mà nuôi ra được vậy?”

“Cháu nội tui cũng sắp sửa thi đại học, đúng là lúc cần có kinh nghiệm đây.”

“Nếu mà cũng có thể thi đậu đại học thủ đô, tui nằm mơ cũng phải cười tỉnh.”

Tin tức đó được truyền rộng ra trong tòa nhà này của bọn họ rất mau.

Không thể nói là nhà nào cũng có thí sinh thi đại học, nhưng mà nhà nào cũng có học sinh thì đại bộ phận là đều có thiệt.

Mà những nhà có học sinh lại chính là kiểu người coi trọng tri thức, coi trọng bằng cấp của cái thời đại này, nghe thấy có nhà ai cả hai đứa nhỏ cùng nhau thi đậu một trong những đại học hàng đầu quốc gia, tất nhiên là vừa bội phục vừa hâm mộ.

Nhân duyên của Diệp Hồng Tú ở chỗ này lập tức trở nên tràn đầy chưa từng có, ai cũng muốn biết sao mà cháu ngoại của bà lại có thể thi được thành tích tốt như thế.

Giang Cảnh Tường cũng thế, đặc biệt là khi được tin mấy đứa nhỏ nhà chị gái của anh đều thi đậu đại học, không có ngoại lệ, hơn nữa thành tích đều rất tốt, những người khác càng thêm nhiệt tình.

Diệp Hồng Tú hỏi Giang Minh Trí có trở về hay không, làm Giang Cảnh Du bị dọa đến gọi điện thoại bảo bọn họ đừng về, bởi vì chuyện này cũng không có gì quá quan trọng, qua lại bôn ba quá vất vả, mà lại qua không bao nữa cặp song sinh cũng sẽ đến thủ đô, vậy còn sợ thiếu cơ hội gặp mặt hai đứa nhỏ sao?

Đến lúc đó nếu ông bà còn muốn chúc mừng, vậy cũng có rất nhiều cơ hội.

Tuổi tác của hai ông bà cũng không nhỏ rồi, trên đường bôn ba khiến người ta mệt lắm.

Tạ sư yến là toàn lớp cùng nhau tổ chức, phí dụng là góp theo nguyên tắc tự nguyện, các phụ huynh muốn ra bao nhiêu thì đều tùy theo tâm ý thôi.

Tổ chức tiệc thế này là bầu không khí của nơi này, hai đứa nhỏ nhà mình là thi tốt nhất, chứ không là Cố Hướng Hằng không muốn mở đầu chuyện này đâu.

Cố Thịnh với Cố Hi nghe được rất nhiều lời khích lệ, nghe đến mức dù bọn họ tự nhận mình da mặt dày cũng không chịu nổi.

Thiệt sự là mọi người quá nhiệt tình.

Khen đến mức như là bọn họ đã làm được chuyện gì ghê gớm ấy.

Trên thực tế thì thế nào nhỉ?

Cả hai anh em đều rất lý trí.

Trong nước có nhiều tỉnh đến vậy, dù cho là trạng nguyên tỉnh, vậy thì cũng có tới mấy người lận, nên bọn họ cũng không có gì ghê gớm cả.

Nhìn thấy cả hai đều bình tĩnh như thế, lời khích lệ lại càng nhiều hơn, đều nói bọn họ không phải vật trong ao.

Vở ghi chép, tất cả sách vở mà cả hai anh em từng dùng trước đó đều đã thành bánh trái thơm ngon, còn có người vì tới tìm quần áo bọn họ thay, mà đã cho bọn họ vải dệt mới hoặc là quần áo mới may sẵn luôn, chỉ để đổi về quần áo cũ của bọn họ.

Nói là muốn dính chút xíu mạch văn trên người bọn họ.

Còn có người trực tiếp nắm tay bọn họ không muốn buông ra, cũng nói là muốn dính mạch văn, làm hai anh em rất bất đắc dĩ.

Sau khi Cố Hướng Hỉ nhận được điện thoại của anh cả thì nụ cười tươi trên miệng chưa từng lui xuống được, tin tức ấy cũng được truyền khắp văn phòng công nhân trong cao ốc bách hóa bọn họ: “Cháu của cô thiệt có năng lực nha!”

“Anh cả nhà cô cũng thật giỏi đó, có bí quyết gì khi bồi dưỡng con cái không?”

“Chúc mừng chúc mừng……”

Chờ khi người một nhà tụ tập bên nhau rồi tổ chức tiệc thi đậu đại học cho hai đứa nhỏ, Cố Hướng Hỉ cũng cười không khép miệng được, cho mỗi đứa một cái bao lì xì: “Về sau tụi con chính là người lớn rồi nha, ở bên kia nếu mà có chỗ nào không quen, nhớ rõ phải nói với nhà mình, mặc kệ là nói với ai cũng được. Tiếp tục giữ phong độ, mỗi ngày hướng về phía trước!”

Cố Hướng Hưng cũng rất vui vẻ, đây là cháu trai ruột của hắn, có năng lực thi đậu đại học tốt đến vậy, chỉ là hắn ta cũng có chút sầu vì thành tích của thằng con trai út của mình…… vì nó không phải rất tốt, cũng không dằn được tính tình mà học tập.

Hồi cháu trai lớn như nó vậy cũng đã đang giành hạng nhất hạng nhì rồi.

Đây là bị mẹ nó chiều hư rồi, nó không thể tiếp tục nhàn nhã như vậy nữa, phải để cho nó thu hồi tâm tư, học tập cho giỏi mới được.

Chứ không về sau không theo kịp thì phải làm sao đây?

Trong lòng Cố Hướng Hưng có cảm giác gấp gáp.

Mắt thấy hai đứa con lớn của mình, còn có cả hai đứa nhỏ nhà anh cả đều đã thi đậu đại học, về sau tụi nó sẽ có tương lai tươi sáng, hắn ta tất nhiên cũng hy vọng con trai út của mình cũng có thể có cuộc sống như vậy.

Chứ không về sau anh em bọn họ kể từng chuyện từng chuyện đều là về sinh viên, còn con của mình cái gì cũng không phải, liền không còn mặt mũi gặp người nữa.

Nghĩ đến đó, sau khi tiệc kết thúc hắn liền có chút thất thần, về nhà rồi lập tức nói chuyện với con trai: “Gia Bảo, học kỳ sau con phải thi được hạng nhất đó, biết chưa? Anh chị con ai ai cũng thi đậu đại học hết, con cũng phải thi đậu.”

Cố Gia Bảo không thích nghe những lời này, nên nó quay đầu đi chạy như bay như biến, làm Cố Hướng Hưng lập tức nổi lên lửa giận, đứng dậy làm ra thế như muốn đuổi theo: “Cố Gia Bảo! Con đứng lại, con còn muốn chạy, lại đây cho ba!”

Sau đó hắn ta đã bị mẹ đứa nhỏ cản lại: “Bây giờ con nó còn nhỏ, anh dữ như vậy làm cái gì?”

Cố Hướng Hưng: “Nó đã đi học rồi, nhỏ chỗ nào nữa? Lại không phải mới ba tuổi, cô không thể chiều nó như vậy nữa, vì cái gì mà, mẹ hiền chiều con hư!”

Cố Hướng Hưng trừng mắt: “Hơn nữa như này giống cái gì? Tôi nói nó hai câu nó liền chạy, nó chạy cái gì!”

Vương Tiểu Thúy cũng nổi máu lên đây: “Anh chỉ biết thúc giục con học tập, thúc giục hoài, không thể nói chuyện đàng hoàng được hả?”

“Đó là con trai của anh, anh không thể có chút kiên nhẫn sao hả?”

“Nếu mà tôi không cản anh lại, anh liền muốn đánh nó đúng không? Anh đánh hả? Anh đánh tui nè!”

Cố Hướng Hưng cũng quay đầu đi như con trai hắn: “Không thể nói lý!”

Nhìn thấy hắn ta đi rồi, Vương Tiểu Thúy lộ ra biểu cảm như thắng lợi.

Còn không trị được anh à!

*

Kỳ nghỉ hè của cặp song sinh còn chưa kết thúc, nhưng mà thời gian còn lại cũng không nhiều lắm, nên Giang Cảnh Du cho hai đứa tự mình lựa chọn – bọn họ là muốn ở bên ba của mình? Hay là đi sang bên chỗ mẹ? Hoặc là đi thủ đô, ở với ông bà và cậu út của mình ở bên đó?

Hai anh em cùng thương lượng một chút, cầm lấy tiền lương nhận được trong thời gian làm việc của mình, chơi với đám bạn học một đoạn thời gian cho đã rồi ngồi lên xe lửa đến thủ đô.

Nếu hai đứa nó đi, có lẽ còn có thể giúp đỡ ông cậu đang sắp cưới vợ một chút ít?

Trần Thiên Tình còn đang làm việc bên chỗ Giang Cảnh Du, tới trước khi khai giảng, tiền lương cô nàng nhận được rất phong phú, chỉ một kỳ nghỉ hè, cô ấy đã lấy được hơn 140 tệ.

Tuổi nghề của mẹ cô ấy lâu đến vậy mà một tháng cũng còn chưa được 40 tệ đâu.

Cầm số tiền này, Trần Thiên Tình hưng phấn mà quay cuồng trên giường cả một đêm.

Sau đó, trước khi về lại trường, Trần Thiên Tình đã lấy tất cả tiền bạc cô ấy có đổi thành quần áo mua được trên chợ bán sỉ, về lại trường liền qua tay bán đi ra, kiếm lời một vố to.

Đếm đếm số tiền được tăng gấp bội trong tay mình, Trần Thiên Tình: “!!!”

Hình như cô nàng đã biết được một con đường làm giàu rồi.

Lưu Hoan đi tới đi lui trong siêu thị lớn mới mở, dẫn dắt các nhân viên bỏ hàng lên giá trong các khu vực và kiểm tra nhãn.

Lưu Hoan đã đến nơi này được nửa năm rồi, trong nửa năm này, mỗi buổi tối có rảnh chị đều sẽ đi học tập, hiện tại chị đã nắm giữ được năng lực đọc viết cơ bản, còn tính toán thì chị vốn đã khá am hiểu, giờ thì càng am hiểu hơn.

Trong hơn nửa năm cần cù chăm chỉ làm việc này, hiện tại Lưu Hoan đã là một tổ trưởng trong siêu thị lớn, dưới tay quản 1 tổ nhân viên.

Hiện tại siêu thị lớn của bọn sắp mở cửa buôn bán, chị ấy lại lần nữa kiểm tra các thương phẩm trong này, bảo đảm không có vấn đề gì bị bỏ sót, đồng thời còn diễn luyện xem khi xảy ra các tình huống đột phát thì nên ứng đối thế nào.

Cái siêu thị này rất lớn, nên những tiểu tổ khác nhau phụ trách những khu vực khác nhau, và Lưu Hoan thì chuyên phụ trách khu vực bán xúc xích và mì ăn liền.

Xúc xích và mì ăn liền được nhập ở đây là sản phẩm của nơi mà xưởng trưởng bọn họ từng nhậm chức trước kia sản xuất, là các loại đồ ăn mà rất nhiều con nít và người lớn đều thích ăn, ví dụ như con của Lưu Hoan chính là rất thích xúc xích đây, mỗi lần chị mua xúc xích về thì cháu bé sẽ vui vẻ cả đêm.

Lưu Hoan ở chỗ này kiểm tra từng đợt một, cùng khẩn trương kiểm tra lại giống chị ấy chính là Tô Phong, chú này hồi trước từng nhậm chức ở công ty bách hóa, tới tuổi về hưu rồi chú không thể không về hưu, vậy nên khi nhận được lời mời, ông ấy không có suy xét bao lâu đã đáp ứng tới rồi.

Tiền lương và đãi ngộ chỗ này còn cao hơn trước lúc Tô Phong về hưu này, hơn nữa, nơi này cho ông ấy cơ hội về lại chức trường.

Chú không muốn bỏ lỡ cơ hội này.

Cùng đến nơi này chung đợt với Tô Phong còn có mấy người nữa, ông ấy là bởi vì có cấp bậc trong quá khứ nên chiếm ưu thế cho chức vị hiện tại – thay mặt xưởng trưởng điều phối tình hình của toàn bộ siêu thị.

Nếu ông ấy phạm sai lầm, vậy cái chức vị này không nhất định sẽ vẫn là của ông nữa, nên ông ấy phải đảm bảo cho không có sơ hở nào.

Rốt cuộc, trong tâm tình khẩn trương lại chờ mong của bọn họ, ngày khai trương đã đến, mà trước lúc khai trương bọn họ cũng đã phát truyền đơn ra rồi.

Khai trương 3 ngày, giảm giá 10%, bán đại hạ giá đây.

Mặt khác còn có hoạt động tiêu phí đủ 5 tệ liền được rút thăm trúng thưởng.

Đây là biện pháp hay để hấp dẫn dòng người.

Exit mobile version