Site icon TruyenVnFull

Khi Tôi Đổi Đối Tượng Đính Hôn Với Nữ Chính - Chương 95

Phan Chí Hoành lấy cái thăm đầu tiên trước mắt bao người.

“Cảm ơn, rất hân hạnh được chiếu cố.”

Đọc to dòng chữ đó ra, sự chờ mong trên mặt Phan Chí Hoành cũng đọng lại.

Cú mở đầu này, hình như hơi bị không quá diệu à nha.

Nhưng mà không sao hết, cái đầu không trúng, không cần nóng nảy, anh ấy còn 25 cái.

Phan Chí Hoành hít sâu một hơi, lúc này anh ấy bốc ra 3 cái thăm tre một lượt, đưa mắt nhìn một cái, là 3 thăm ‘Cảm ơn, rất hân hạnh được chiếu cố’.

Phan Chí Hoành: “……”

Nhân viên công tác cầm lấy thùng đựng thăm trúng thưởng vội nói: “Tỉ lệ trúng thưởng của bên bọn tôi là một 50%, nhưng có vài lúc cá biệt có khả năng sẽ hơi kém may mắn chút xíu như vầy.”

Đám người vây xem cười ra tiếng.

Đây không phải là kém một chút, đây là kém rất nhiều chút.

Ông anh này đã rút 4 cái thăm tre rồi!

Một cái trúng thưởng cũng không có!

Phan Chí Hoành mặt vô biểu cảm lại thay đổi một bàn tay khác cho vào thùng, đếm thầm vài cái, lại rút ra 3 cái thăm.

Có 2 cái ‘Cảm ơn, rất hân hạnh được chiếu cố’, 1 cái là giải 6.

Là giải 6! Mặt Phan Chí Hoành mang nét mừng, cuối cùng cũng trúng thưởng một cái!

Nhân viên công tác lập tức lớn tiếng: “Chúc mừng anh đã trúng được 1 giải 6!” Anh nhân viên công tác kia đưa tới 2 túi nước sốt chấm nhỏ.

Phan Chí Hoành nhận lấy nhìn một chút, một gói là nước tương, một gói khác là sốt cà chua.

Được rồi, thứ này cũng được.

Lần này anh ấy lại rút ra thêm 2 cái nữa, là một hơi rút ra tới 5 cái thăm tre. Vừa nãy có được một cái giải 6, lúc này sẽ là giải mấy đây?

Giải nhất rất tốt, giải đặc biệt thì càng tốt hơn, giải nhì cũng không tồi.

Lại lần nữa đưa mắt xem, ôi xấu hổ, vì 4 cái là ‘Cảm ơn, rất hân hạnh được chiếu cố’, 1 cái khác vẫn là giải 6.

Nhân viên công tác cho anh ấy một túi nước sốt ngọt cay, còn có một túi giấm, trong lòng anh nhân viên cũng cảm thấy có chút một lời khó nói hết, bởi xác suất trúng thưởng ở đây về cơ bản đều là chuẩn, mà kết quả vị này……

Vị này chính là khách hàng lớn đúng không sai, nhưng mà cái vận khí này thiệt không tốt lắm.

Phan Chí Hoành bất chấp tất cả, một hơi rút luôn 14 cái thăm tre còn thừa lại luôn, anh ấy cũng không chọn lựa kỹ càng gì, cứ bốc hết thôi.

Nhân viên công tác cùng xem chung với anh ấy, có 8 cái thăm là ‘Cảm ơn, rất hân hạnh được chiếu cố’, 5 cái giải 6 nè, 1 cái giải 3.

Từ từ, giải 3!

Phan Chí Hoành tinh thần rung lên: “Tui trúng được giải ba rồi!”

Giọng của nhân viên công tác có vẻ còn hưng phấn hơn Phan Chí Hoành: “Chúc mừng chúc mừng, giải 3 có thể nhận được 1 chiếc khăn lông!”

Anh nhân viên đưa một nắm túi gia vị tới, sau đó lại đưa một cái khăn lông màu lam tới.

Bên cạnh có người đã xem giá chiếc khăn lông này: “Cái khăn lông này phải mua 9 mao tiền đó, vậy mà tặng không luôn hả?”

Giọng của nhân viên công tác càng lớn hơn nữa: “Đúng vậy, rút thăm trúng thưởng, rút được liền tặng không, nếu mà rút trúng giải nhất, vậy tặng 1 chiếc xe đạp, rút trúng giải đặc biệt, tặng một cặp đồng hồ đeo tay, tất cả đều là thật!”

Chung quanh lập tức liền có người quay đầu về: “Không tính tiền, tui còn thiếu cỡ 1 tệ nữa là được 10 tệ, để tui quay lại thêm chút đồ đã.”

“Tui cũng đợi chút nữa lại đến, chỗ tui là hơn 6 tệ một chút, tui đột nhiên nhớ ra trong nhà mình còn thiếu chút gì đó.”

“Tôi cũng mua nhiều thêm chút, vận may của tôi vẫn luôn không tệ, nếu mà rút trúng được cái xe đẹp, vậy phải tới cả trăm tệ đó!”

“Nếu mà là đồng hồ thì càng tốt, đó chính là một cặp đó, là hơn 200, một năm tui cũng không tồn được nhiều tiền đến vậy.”

Có rất nhiều người quay đầu trở về, nhưng mà Lưu Hoan không có phát hiện, bởi vì người chung quanh chị vẫn luôn rất nhiều, làm chị không dám lơi lỏng, một đôi mắt phải xem tám phương.

Kệ để hàng nào hết hàng cần bổ hàng nè, người nào ánh mắt né tránh muốn trộm đồ nè, chị đều phải nhìn hết.

Còn muốn giải đáp nghi vấn, mọi người có đủ loại vấn đề, ví dụ như có người hỏi thương phẩm nào đó ở chỗ nào, có người hỏi giá cả ưu đãi, có người hỏi liệu bọn họ có lỗ vốn hay không.

Có kệ để hàng cần bổ sung, vậy bổ sung.

Đây là tình huống sớm đã dự đoán được.

Xúc xích và mì ăn liền vốn dĩ chính là sản phẩm rất được hoan nghênh, hiện tại giá cả được ưu đãi một chút, chỉ cần là người biết sinh hoạt, vậy sẽ không nỡ bỏ lỡ.

Đổi thành chính Lưu Hoan, chị cũng sẽ mua một chút về cho con trai.

Trên lầu 2, trong một khu vực mà Phan Chí Hoành không có thăm dò đến, Giang Cảnh Du và Tống Nhụy đang ở trên này nhìn xuống dòng người, lẳng lặng chờ đợi thành quả ngày hôm nay.

Nơi này là phòng làm việc của hai người họ.

Về phần cách vách khu phục trang kia, nơi đó là dành cho các thương gia vào đây kinh doanh, bọn họ cũng đang ở đây chờ đợi số liệu.

Các thương gia đang đánh giá xác định năng lực tiêu phí của thị trường này, nếu về sau có thể ổn định được, vậy bọn họ liền nhiều thêm một nơi có thể tiêu thụ ổn định, vì đây cũng không phải cái siêu thị quy mô lớn đầu tiên được mở ở đặc khu.

Siêu thị không phải thứ gì mới mẻ, nhưng mà thương phẩm trong nơi này không phải mỗi một loại đều có thể kiếm được.

Không có ai sẽ không thích việc làm ăn của mình càng ngày càng tốt.

Sau khi ngày hôm nay kết thúc, tất cả công nhân đều mệt đến nằm liệt.

Sau khi tiễn đi một vị khách cuối cùng rồi, đóng cổng lớn lại, các công nhân viên cũng không có nhanh chóng tan tầm, vì bọn họ còn phải thống kê tập hợp hết tất cả những thứ trong hôm nay, xem bán đi bao nhiêu, lợi nhuận được bao nhiêu, rồi lại tổn thất bao nhiêu.

Mặt khác, có vài cái kệ để hàng đã rỗng, thừa dịp hiện tại cũng cần đi bổ hàng, bằng không để mai làm lại không kịp.

Việc kinh doanh quần áo của Tống Nhụy vẫn luôn không tệ, cô ấy muốn mở một cửa hàng bán lẻ ở đây, vừa có thể chiếu cố đến chỗ bán sỉ, lại còn có thể mở rộng thêm con đường nữa. Làm như thế là bởi vì Tống Nhụy phát hiện càng ngày càng nhiều người bán quần áo, người cạnh tranh với cô ấy càng ngày càng nhiều, cô ấy cần thiết phải để mình bảo trì ưu thế mới có thể mãi sinh tồn được.

Ví dụ như là thiết kế ra quần áo khác càng đẹp hơn, sản xuất quần áo có chất lượng càng tốt hơn, hoặc là hạ thấp phí tổn vài dòng hàng hàng ngon giá rẻ hấp dẫn mọi người mua sắm, thậm chí mở rộng con đường, tăng lớn tỉ lệ chiếm hữu thị trường.

Làm như vậy mới có thể để cô ấy vẫn luôn bảo trì ưu thế với đám cùng ngành.

Đây là vấn đề mà mỗi một người làm ăn phải đối mặt sau khi tiến vào thị trường, chỉ cần có lợi có thể chiếm, đối thủ cạnh tranh chưa bao giờ sẽ biến mất.

Kết quả này làm Tống Nhụy vừa lòng.

Người phụ trách Tô Phong đưa số liệu đã tập hợp lại tới, Tống Nhụy lộ ra tươi cười: “Tốt hơn trong tưởng tượng của mình.”

Giang Cảnh Du cũng cười: “Xem ra chúng ta có một bắt đầu không tệ. Hôm nay mọi người cũng vất vả rồi, đợi lát nữa chú nói với mọi người là nếu hai ngày tiếp theo cũng có thể có số liệu như vầy, vậy thì tiền lương tháng này của bọn họ sẽ được tăng thêm 10% dựa trên lương cứng làm tiền thưởng.”

Bận bịu từ sáng cho tới tối, chỉ có thể vội vội vàng vàng mà nghỉ ngơi một chút trong lúc ăn cơm, mọi người đều rất mệt, nhưng mà vừa nghe được tin tức tốt đó, tất cả mọi người đều hoan hô, mỏi mệt tựa hồ cũng theo đó biến mất.

Bọn họ vui vẻ, Giang Cảnh Du và Tống Nhụy cũng vui vẻ, bởi vì chỉ như thế thì bọn họ mới có thể càng ra sức khi làm việc, cùng nhau chải vuốt lại những việc trong khi mở đầu này.

Dự tính của hai cô về ngày đầu tiên vẫn là khá bảo thủ, hiện tại xem ra không cần quá bảo thủ. Tuy rằng về sau này chắc chắn sẽ bình đạm xuống, nhưng mà dù cho có trực tiếp chém thu nhập của lần buôn bán ngày hôm nay xuống còn một phần tư, đó cũng là một con số khả quan.

Hơn nữa, qua ngày đầu tiên truyền tin bằng miệng, tới ngày thứ hai và ngày thứ ba thì kim ngạch buôn bán của bọn họ hẳn là sẽ còn nghênh đón một đỉnh cao cao hơn nữa.

Còn có cái nữa chính là rút thăm trúng thưởng, cái vũ khí sắc bén khi muốn hút ánh nhìn của mọi người đây.

Ngày đầu tiên, phần thưởng lớn nhất bị rút ra của bọn họ là giải nhất, 1 chiếc xe đạp.

Có 2 cái giải nhất, bây giờ chỉ còn một cái.

Giải đặc biệt của bọn họ còn chưa có bị rút ra.

Lúc mà có người rút được giải nhất ấy, chỗ rút thăm trúng thưởng đều sôi trào lên.

Những thanh âm ồ lên kia, đám Giang Cảnh Du ngồi ở bên này cũng có thể nghe được luôn.

Rút trúng được giải nhất đó chính là một bà chủ gia đình đi theo chồng đến nơi này kiếm tiền, chị này nhìn thấy gạo và mì chỗ này có thể rẻ được hơn chút, liền mua hơn 5 tệ tiền lương thực, lại mua cho các con 2 bộ quần áo nhỏ, kim ngạch đạt được 10 tệ, nên chị được 2 lượt rút thăm trúng thưởng.

Bà chị này cũng không có lưu trữ, rút thưởng liền ngay tại chỗ luôn.

Một lần đầu là giải 6, được 2 túi nước tương, lần thứ 2, chính là giải nhất!

Rút ra được cái này, khi mà nhân viên công tác dọn xe đạp được đặt trên đài xuống đưa cho chị ấy, bà chị này cả người đều đã choáng váng, ngơ ra một hồi lâu, mới không dám tin mà hỏi xác nhận lại lần nữa: “Thiệt cho tui hả? Tui cầm đi rồi chú sẽ không nói là tui trộm đồ đúng chứ?”

“Tui thiệt sự cầm đi đó nha?”

Nhân viên công tác lần nữa xác định: “Thật đó chị, là của chị, chị rất là may mắn luôn, chị rút trúng được giải nhất, đây là của chị, có nhiều người có thể chứng kiến cho chị ở đây nè.”

Lúc ấy, đám người vây xem phải nói là hâm mộ quá trời luôn á.

Exit mobile version