Site icon TruyenVnFull

Khi Tôi Đổi Đối Tượng Đính Hôn Với Nữ Chính - Chương 96

Trần Oánh muốn gạt con dâu, bởi nếu việc này để con dâu biết rồi, trong lòng nó có thể không có ý tưởng gì sao?

Không chừng cọc hôn sự này cứ vậy sẽ liền tan tành.

Vậy thì nên làm thế nào mới phải?

Cho nên trước hết hãy gạt đi là tốt nhất.

Trần Thiên Hữu nghe thế thì ngẩn ra, trầm mặc thật lâu, sau đó cười khổ lắc đầu, giọng nói nghẹn ngào: “Mẹ, một việc chỉ cần có 2 người trở lên biết được sẽ không phải là bí mật nữa, con đã đi khám tới mấy bác sĩ rồi, ai biết được liệu có người nào sẽ nhớ kỹ con, rồi nói việc này ra ngoài hay không?”

“Chờ khi cô ấy biết được chuyện này từ trong miệng người khác rồi, sự việc sẽ càng hỏng bét hơn, nên còn không bằng ngay từ đầu liền nói cho cô ấy, đây là sự thẳng thắn thành khẩn mà vợ chồng nên có, cô ấy có quyền được biết, nếu cô ấy muốn ly hôn…… Con cũng sẽ đáp ứng.”

Anh ấy nuốt một ngụm nước bọt, gian nan mở miệng: “Đây là con liên lụy cô ấy.”

Hai năm không có tin tức tốt, mẹ đúng là không thúc giục, nhưng mà chính vợ chồng họ cũng đã thương lượng qua, bọn họ cũng muốn có con, mà con vẫn luôn chưa tới.

Trước kia chỉ tưởng là duyên phận chưa tới, hiện tại lại là chính anh ấy có bệnh.

Tuy bác sĩ không có nói chốt chết, nhưng mà anh ấy muốn có một đứa con của chính mình, thật sự rất khó.

Về phần nói là may mắn, vậy thì phải may mắn đến cỡ nào? Là may mắn trong vạn không một ấy hả?

Trần Thiên Hữu không cảm thấy mình sẽ là cái người may mắn kia.

Cỡ 2-3 năm không có con còn dễ nói, nhưng 5-6 năm, hoặc là 8-9 năm vẫn không có con thì sao? Đến lúc đó, vợ tuổi cũng lớn rồi.

Nếu cô ấy kịp thời bứt ra, vậy còn có thể tìm tiếp một người đàn ông bình thường.

Quyết định này của anh ấy làm Trần Oánh không chấp nhận được, chị ta lau nước mắt một phen: “Sao mà kiểu gì cũng phải ly hôn chứ? Con cũng không phải là vẫn luôn không có cách nào có con của chính mình, không phải đã nói sao? Chỉ cần uống thuốc điều trị, con có thể có được con của mình. Con đừng nghĩ chuyện quá nghiêm trọng, nửa năm không được thì một năm, một năm không được thì hai năm, con còn trẻ mà.”

“Nếu mà may mắn, không chừng qua không lâu là sẽ có tin tốt thôi.”

“Cảm tình vợ chồng con cũng tốt mà, một chút khảo nghiệm như vầy, sẽ không chia lìa hai con đâu.”

“Còn nữa, có lẽ là bác sĩ chỗ này học nghệ không tinh, chúng ta có thể đến bệnh viện tốt hơn để khám mà con!”

Trần Oánh nói rồi hưng phấn lên: “Đúng vậy, chúng ta đi tìm bác sĩ giỏi hơn, chúng ta đi Hải Thành tìm cô ấy hỗ trợ đi con, chính là cô em dâu có y thuật cao minh của bác gái con đó, nhà cô đó mấy thế hệ đều là bác sĩ, y thuật rất tốt, chúng ta đi tìm cổ, nếu mà còn không được, chúng ta liền đi thủ đô, chúng ta chắc chắn có thể tìm được người có thể chữa trị tốt cho con ở thủ đô!”

Càng nói, ngữ khí của Trần Oánh liền càng tự tin, Trần Thiên Hữu nghe xong cũng thấy trong lòng an ổn hơn chút.

Đúng vậy, anh ấy có thể đến nơi càng tốt hơn để đi khám, để được đến chẩn bệnh càng chuẩn xác hơn, có lẽ bọn họ có biện pháp để chữa khỏi cho anh ấy.

Nếu mà thật sự không trị hết được…… Vậy cũng không có cách nào, chỉ có thể gửi hy vọng với trời cao, có lẽ có thể để anh ấy có một đứa con.

Chứ không cũng không có biện pháp nào khác.

Trần Thiên Hữu cười khổ, thân thể có khỏe mạnh hay không cũng không phải việc anh ấy có thể lựa chọn.

Hãy nghĩ về phương diện tốt đi, anh ấy không thể sinh, nhưng mà anh ấy cũng không cần quá lo lắng, anh ấy còn có hai người em gái, hai em đều rất khỏe mạnh, về sau chắc chắn sẽ có con, nếu mà hai đứa có thể sinh nhiều thêm một đứa, có lẽ mình còn có thể nhận nuôi một đứa…… Không, các em hẳn là sẽ không nguyện ý, vì hiện tại đời sống của mọi người đều dễ chịu tốt đẹp, lại không phải là không sống nổi nữa, nên sao sẽ nguyện ý đưa con mình cho người khác nuôi chứ.

Trần Thiên Hữu kịp thời thu hồi ý tưởng đó.

Tốt nhất chính là anh ấy có thể dưỡng thân thể cho tốt, có được đứa con ruột thịt của chính mình. Mặc kệ là nam hay nữ, anh ấy đều sẽ xem con là bảo bối.

Trần Thiên Hữu lại lần nữa tự vực dậy tinh thần, “Mẹ, con sẽ xin nghỉ qua đó khám thử.” Chờ bên kia có chẩn đoán chính xác lại nói.

Trần Oánh gật đầu, nhìn đôi mắt có chút thần thái của con trai, nín khóc mỉm cười: “Được, chúng ta đi xem thử xem, trước hết con đừng có nói với vợ con, đi Hải Thành về rồi lại nói, biết chưa?”

Trần Thiên Hữu tự hỏi một chút, gật đầu. Đi Hải Thành cũng sẽ không mất thời gian quá lâu, cho anh ấy thêm một chút thời gian đi.

Nếu kết quả chẩn bệnh vẫn là rất khó, vậy anh ấy sẽ trực tiếp thẳng thắn. Nếu như có chuyển biến tốt, sau khi trị liệu có thể giống với người bình thường, anh ấy vẫn là sẽ thẳng thắn. Nếu như rất mau thôi là anh ấy sẽ lành, không ảnh hưởng gì…… Trần Thiên Hữu lắc đầu, vậy thì anh ấy sẽ không nói.

Chỉ là, dự cảm của anh ấy làm anh ấy không cách nào lạc quan mà tin tưởng mình sẽ nằm trong tình huống tốt nhất ấy.

Trần Oánh thì thật lại lạc quan lên. Chị ta cũng không tin chuyện như thế này, cả nước lớn đến như vậy mà không có một thần y chân chính nào có thể giải quyết.

Rồi sau đó Trần Oánh cũng tới trong miếu trong chùa nhiều hơn để bái Tống Tử Quan Âm, không chừng Tống Tử Quan Âm thấy chị ta thành kính, sẽ liền cho chị ta một đứa cháu nội thì sao.

Trần Oánh quyết định cùng đi với con trai: “Để mẹ đi chung với con.”

Vì hai mẹ con muốn đi tìm Phương Minh Nguyệt, nên Trần Oánh một mình tới nói chuyện này với Cố Hướng Hằng và Giang Cảnh Du. Trần Oánh rũ đầu, vẻ mặt mệt mỏi: “Lúc bác sĩ nói thế em cảm thấy như trời sập, em không ngờ được sẽ có chuyện như thế.”

Trần Oánh rất hổ thẹn.

Là chị ta không có cho con trai một thân thể khỏe mạnh, mới có cái tình trạng như bây giờ đây.

Đều tại chị ta.

“Bác sĩ nói có thể uống thuốc điều trị, em là nghĩ hồi trước Minh Nguyệt hình như là rất am hiểu ở phương diện này, nên muốn qua nhờ cổ khám thử xem, cho nên tới đây xin nhờ anh chị, nói với cổ một tiếng.”

Giang Cảnh Du cũng không nghĩ tới cháu trai thế mà thật sự có vấn đề ở phương diện này, nhưng mà cẩn thận ngẫm lại, cái chuyện này cũng không kỳ quái: “Đi bệnh viện trên tỉnh rồi hả?”

Trần Oánh cười khổ: “Dạ đúng chị, đi khám rồi, kết quả chẩn bệnh không khác mấy.”

Cố Hướng Hằng im lặng.

Từ phương diện nào đó mà nói, việc này phát hiện sớm rồi trị liệu sớm là chuyện tốt.

Giang Cảnh Du đáp ứng ngay luôn: “Chị sẽ nói với em ấy, rồi hai mẹ con em tính khi nào thì qua bên đó?”

Trần Oánh lên tinh thần trả lời: “Ngày kia là ngày nghỉ, nên em muốn xuất phát vào đêm mai.”

Giang Cảnh Du: “Rồi, để tí nữa chị đi gọi điện thoại qua bên đó liền.”

Trần Oánh: “Vậy làm phiền chị rồi. Việc này có thể đừng nói cho những người khác, được không ạ?”

Không thể lại nói cho người thứ năm nữa.

Ngay cả con gái của mình chị ta cũng không có nói đâu.

Cố Hướng Hằng cũng đáp ứng ngay: “Sẽ không nói.”

Chuyện như thế này đúng thật rất đả kích lòng tự tin của đàn ông.

Cố Hướng Hằng có chút cảm khái, vận mệnh trêu người mà.

Ấn tượng của anh đối với đứa cháu trai này vẫn là không tệ, bởi vì cháu nó chủ động trả lại số tiền anh đã dùng mua nhà cho nó.

Hồi mà Cố Hướng Hằng ghi tên căn nhà ấy dưới danh nghĩa cháu trai ấy, anh chưa từng nghĩ tới mình lại có thể được nhận lại tiền từ cháu.

Khi đó anh tặng căn nhà ấy cho cháu trai, một là bởi vì cách làm của Cố Hướng Hưng đã xúc phạm tới nhà họ Trần, hồi trước nhà họ Trần nuôi em trai em gái cho anh, đấy là sự thật không thể tranh luận, còn cái thứ hai chính là 3 đứa nhỏ vô tội này.

Cố Hướng Hằng đồng tình với các cháu.

Hơn nữa, số tiền kia với anh mà nói chẳng tính là cái gì, bởi trong ruộng của anh sản xuất ra sản phẩm tùy tiện bán một chút là đã kiếm về số tiền đó rồi.

Chờ khi Thiên Hữu tốt nghiệp, có thể tự mình kiếm tiền, rồi sau lại dùng tiền lương tiết kiệm được trả lại cho anh, nói với anh là nếu nó cứ vậy mà lấy thì sẽ ái ngại, cho nên xem như là nó mua được nhà với cái giá lợi ích thực tế từ trong tay bác cả đi.

Cháu nó không thể cứ vậy mà nhận những gì bác cả tặng.

Mình cũng là đàn ông đỉnh thiên lập địa mà, có thể tự lập tự cường.

Cháu trai nói như thế, Cố Hướng Hằng rất vui mừng, cũng rất thưởng thức.

Trần Oánh còn không có biết chuyện này, là Thiên Hữu nhờ anh hỗ trợ bảo mật cho.

Cố Hướng Hằng biết chứ, bởi nếu trước đó có nói, Trần Oánh đại khái là sẽ không đồng ý.

Cố Hướng Hằng: “Hy vọng nó có thể thuận lợi giải quyết được vấn đề này, có lẽ khi trị liệu nó cũng sẽ cần không ít tiền.”

Số tiền ấy thì với tiền lương của cháu nó, không nhất định có thể đủ lo.

Nếu nói như vậy, đưa cá cho người, không bằng dạy người bắt cá.

Nếu về sau cháu trai liên tục có một bút phí chữa bệnh vượt quá khả năng thừa nhận, nhà bọn anh không thể vẫn mãi giúp đỡ, và lòng tự trọng của cháu cũng sẽ không đáp ứng.

Cố Hướng Hằng ngược lại hỏi: “Thiên Tình làm lái buôn hai đầu bán quần áo kiếm được không ít tiền nhỉ?”

Giang Cảnh Du khẳng định gật đầu: “Đúng vậy.”

Một lần kiếm được mấy chục một trăm, hiện tại kho vàng nhỏ của cô nàng chắc chắn là hơn 1000 rồi, có lẽ mấy ngàn cũng có, cụ thể thì Giang Cảnh Du không phải rất rõ ràng, vì cô không có mãi chú ý đến.

Cố Hướng Hằng như suy tư gì mà gật gật đầu: “Anh biết rồi.”

Trần Oánh và Trần Thiên Hữu đã tới Hải Thành.

Phương Minh Nguyệt đã thông qua điện thoại mà biết được tình huống đại khái, cười cười: “Đừng khẩn trương, nào, chúng ta đi kiểm tra trước.”

Toàn bộ hành trình Trần Oánh đều đi theo chạy lên chạy xuống.

Chị ta không cách nào yên lòng.

Con trai bảo chị ta ngồi chờ, chị ta căn bản là không ngồi xuống nổi.

Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, Phương Minh Nguyệt xác nhận Trần Thiên Hữu có chứng nhược tinh, vẫn là chứng nhược tinh có tình hình khá là tệ.

Muốn có được đứa con của chính mình, khó.

Cô ấy mời một người thầy của mình tới đây kê đơn thuốc.

“Thầy của em càng am hiểu phương diện này hơn.”

Sau khi lão đại phu râu tóc hoa râm khám rồi, sắc mặt cũng không có trở nên nhẹ nhàng, vì kết quả chẩn bệnh không có biến hóa gì lớn.

Có thể uống thuốc điều trị, nếu người bệnh tích cực phối hợp thì có hy vọng, nhưng mà không thể nói là nhất định có thể để vợ của anh ấy có bầu.

Kết quả cũng không có cái gì khác biệt.

Đối mặt với kết quả chẩn bệnh này, Trần Thiên Hữu đờ người ngay tại chỗ.

Anh ấy muốn một đứa con, khó.

Trần Oánh không cách nào chấp nhận, chị ta lại đến quầy tiếp tân hỏi có bác sĩ khác hay không, kết quả đều nói đó là bác sĩ tốt nhất rồi.

Trần Oánh: “Hu ——”

Chị ta nghẹn ngào.

Sao không thể cho bọn họ một chút hy vọng chứ?

Chị ta kéo thân thể mỏi mệt về lại phòng bệnh, Trần Thiên Hữu đã bình tĩnh lại một chút, nhìn thấy mẹ đã về lại thì miễn cưỡng nhếch khóe môi: “Mẹ, bác sĩ kê thuốc cho con rồi, con uống một đoạn thời gian xem thử.”

Trần Oánh: “Con ơi, chúng ta còn có thể đi thủ đô nha!”

Trần Thiên Hữu lắc đầu: “Đừng lăn lộn nữa, cứ vậy đi, bác sĩ ở đây đã rất giỏi rồi.”

Thật ra thì bác sĩ trên tỉnh bọn họ cũng không kém rồi, anh ấy không nên ôm lòng may mắn.

Exit mobile version