Khi Tôi Đổi Đối Tượng Đính Hôn Với Nữ Chính - Chương 97
Tô Phong thấy tinh thần rung lên. Hiện tại Tô Phong đang là tổng giám đốc, lương tháng 1000, tích hiệu mỗi tháng là 500, năm ngoái khi được chia hoa hồng ông ấy còn được nhận thêm mấy ngàn, tất cả cộng lại vậy là thu nhập của ông ấy phải nói là ngạo thị quần hùng.
Ở bách hóa cũ mà ông ấy làm việc ấy, lương tháng của mọi người còn chưa đến 200.
Nếu như mở cái siêu thị thứ hai, vậy thì tiền thưởng và chia hoa hồng ông ấy nhận được có thể lại leo lên một nấc thang mới, có lẽ là gấp bội cũng có khả năng.
Nghĩ đến đó, Tô Phong liền kích động lên, “Tôi sẽ mau chóng triệu tập mọi người, chọn ra một địa điểm thích hợp nhất cho chúng ta.”
Giang Cảnh Du lại ký một vài văn kiện. Có một vài cái cô không có ký, mấy cái đó là phải thương lượng với Tống Nhụy mới có thể xác định.
Lúc cô rời đi có nhìn đồng hồ một chút, đã hơn 8 giờ tối rồi.
Giang Cảnh Du lái xe về lại chỗ ở.
Gần đây cô đã dọn tới một căn biệt thự, nơi này nằm ở đoạn đường trung tâm tại đặc khu, giao thông cũng tiện lợi, gần đây cái gì cũng có.
Lúc về nhà cô nhìn thấy được ông nội mình đang chơi cờ với người khác ở trong hoa viên, còn bà nội thì đang tu bổ lá cây cho hoa cỏ ở bên cạnh.
Giang Cảnh Du không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn không trung một cái.
Đúng đang buổi tối không sai mà ta.
Nhàn hạ thoải mái đến vậy luôn sao?
“Con đã ăn cơm chưa?” Thấy được cô về, Trương Lưu Vân hỏi một câu.
Giang Cảnh Du gật đầu: “Ăn rồi.”
Trương Lưu Vân: “Có muốn ăn thêm chén canh nữa không? Hôm nay là canh bồ câu, đang hâm nóng ở trong nồi đó, rất ngọt.”
Giang Cảnh Du: “Vậy cho con một chén.”
Hiện tại ông bà nội của cô có ba nơi thường trú, một là ở bên chỗ của cô, hai là ở bên cậu em Cảnh Đằng, còn một nơi nữa chính là bên thằng út.
Chạy qua chạy lại giữa nhà ba chị em, chẳng qua chỉ cần là tới mùa đông, hai ông bà liền rất ít ở thủ đô, bởi bên đó quá lạnh, ông bà cụ vẫn là càng thích khí hậu phương nam hơn, có lạnh đi nữa cũng chỉ là mấy ngày, qua được là tốt thôi.
Về phần ba mẹ cô, bởi vì con của thằng út bên kia còn nhỏ, nên hai vợ chồng bọn họ hay thường trú bên thủ đô hỗ trợ chăm cậu cháu nội.
Trương Lưu Vân vào trong bếp, múc cho cô một chén canh ra, Giang Cảnh Du cũng lấy mấy quả vải cô mang về bỏ lên trên bàn, bắt đầu ăn canh: “Bà nội, vải hôm nay khá ngon đó.”
Có một vài là đi siêu thị mua, cũng có một vài là cô hái trong không gian game.
Trương Lưu Vân mở hộp ra xem một chút: “Quả vải này mới vừa hái xuống không lâu ha.” Bà cụ nếm 2 trái: “Rất ngọt.”
Sau đó bà cụ liền lấy cái rổ nhỏ ra bỏ vào một chút, cầm rổ ra bên ngoài, đưa cho hai ông cụ đang chơi cờ dưới đèn trong hoa viên.
“Hai ông nếm thử mấy quả vải này xem.”
Không có ai đáp lại bà.
Cái bộ dáng hết sức chăm chú của hai ông già làm Trương Lưu Vân âm thầm lắc đầu.
Hai cái ông già, cộng lại đã được bao nhiêu tuổi rồi, mà còn nghiện cờ dữ vậy.
Trương Lưu Vân bất đắc dĩ mà thả vải lên trên cái bàn nhỏ bên cạnh, sau đó lại trở về phòng.
Giang Cảnh Du: “Liên tục mấy buổi tối này ông Trần vẫn luôn tới đây chơi cờ đúng chứ?”
Chỗ chơi cờ kia ở cách vách nhà bọn họ, rất là gần, nhấc chân cái là liền qua tới nơi.
Trương Lưu Vân: “Đúng vậy, ngày nào cũng phải đánh mấy ván mới thấy thống khoái, nếu mà bị thua còn không chịu đâu, muốn lại đánh thêm ván nữa kìa.”
Hai người kia thế lực ngang nhau, trình độ đều không sai biệt lắm, này đây liền dẫn tới trong bọn họ nếu có ai thua, vậy thì phản ứng của cả hai đều y chang đứa con nít vậy.
Giang Cảnh Du mở tủ lạnh ra, lấy ra một lon nước có ga: “Bọn họ vui vẻ thì cũng liền không có gì cả, đằng nào cũng đỡ hơn mỗi ngày ra ngoài câu cá không chịu về.”
Cái này thì Trương Lưu Vân không nói gì.
Cái này cũng đúng nè.
Đoạn thời gian trước ông già nghiện câu cá quá trời, vẫn luôn bình an không có chuyện gì thì cũng thôi vậy, kết quả có một lần ra đập chứa nước câu cá, trực tiếp bị cá lớn kéo vào trong nước, té ngã một phát, xém chút nữa gãy chân.
Từ đó về sau Trương Lưu Vân liền nghĩ mà sợ lắm, sợ ông cụ lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Lần tới nếu mà bên cạnh không có ai ở đó thì sao?
Còn xem mình là người trẻ tuổi à?
So ra thì chơi cờ liền an toàn hơn nhiều.
Lúc này, hai người trong hoa viên đã phân ra thắng bại, tướng của Giang Nguyên Đồng đã bị mã của đối phương ăn mất, lão Trần: “Chiếu tướng!”
Giang Nguyên Đồng rất ảo não: “Ngày mai lại ván nữa, tui chỉ là vì một bước vừa nãy đi nhầm, chứ không thì ván này chắc chắn cũng là tui thắng.”
Lão Trần ha hả, coi rẻ mà nhìn ông cụ: “Thua là thua, nói nhiều như thế làm cái gì. Ngày mai chơi lại, vẫn là ông thua!”
Giang Nguyên Đồng: “Ngày hôm qua ông cũng không phải nói như vậy à, ông chờ coi, ngày mai tui liền thắng về lại!”
Hai ông cụ vừa thuần thục cãi nhau, vừa đồng thời cất các quân cờ vào trong hộp gỗ, sau đó lại rửa tay, bắt đầu hưởng dụng vải.
Lão Trần vừa lòng gật gật đầu: “Mấy trái vải này là mới vừa hái từ trên cây xuống ha? Rất ngọt nha.”
Hiện tại đang mùa vải vừa được đưa ra thị trường, mấy trái vải trên thị trường hiện tại phần lớn còn mang theo chút xanh non.
Giang Nguyên Đồng nếm một trái, vừa lòng gật gật đầu: “Đúng không tệ. Hình như vừa nãy tui thấy vải này là Cảnh Du mang về đúng không?” Câu cuối là ông cụ quay đầu gọi vào trong nhà, hỏi một câu.
Giang Cảnh Du: “Dạ, là con mang về.”
Giang Nguyên Đồng: “Còn không con? Mang chút ra cho ông Trần của con lấy về cho mấy đứa nhỏ nếm thử.”
Lão Trần cũng chẳng khách sáo chút nào: “Vừa nãy chớp nhoáng ông cũng có thấy được là Cảnh Du mang về, số lượng còn không ít, vậy thì hôm nay ông liền nhờ phúc của Cảnh Du, có lộc ăn, ăn hôi.”
Những người có thể ở lại trong cái khu này không phải loại người sẽ thiếu miếng ăn, chỉ là có vài thứ có lẽ không có kịp thời mua vào tay vậy thôi.
Giang Cảnh Du buồn cười đi ra bên ngoài, “Ông Trần, ông nói câu này là con phải không có chỗ dung thân đó.”
“Vải này đúng thật không tồi, nên lúc con nhìn thấy liền muốn mang một chút về.”
Cô trực tiếp đóng gói một cái thùng nhỏ luôn.
Năng lực hành động của Trương Lưu Vân rất mạnh, bà đã lấy ra một nửa rồi. Chỗ bọn họ tổng cộng mới có mấy người, vải mà không thừa dịp nó còn tươi đi ăn, để hai ngày là vị liền thay đổi.
Nơi này trừ bỏ hai vợ chồng già bọn họ ra, chỉ có Cảnh Du nữa thôi, mặt khác chính là một vị vệ sĩ và một vị bảo mẫu phụ trách quét tước nấu nướng mà con bé mời về, tính toán đâu ra đấy mới có 5 người.
Nhà họ Trần cách vách thì lại khác, lão Trần có hai đứa con trai, hai đứa con trai lại sinh được mấy đứa con trai nữa, rồi tụi nó lại cưới vợ, thế rồi lại có đám tiểu bối càng nhỏ hơn ra đời, cộng lại với nhau là mười mấy miệng ăn.
Lấy đám vải này qua, mỗi người được chia cho mấy trái là gần hết rồi.
Nhìn thấy cái phân lượng kia, lão Trần liền cười: “Tui thiệt đúng là thành ăn hôi rồi, vậy tui liền không khách sáo nghen.”
Giang Nguyên Đồng: “Nói cứ như ông đã khách sáo khi nào rồi ấy.”
Lão Trần: “Ha ha ha!”
Trước lúc đi, ông ấy hẹn một thời gian với Giang Nguyên Đồng: “Chiều mai chúng ta lại chơi nữa ha.”
Giang Nguyên Đồng: “Được, chiều mai không gặp không về.”
Đang lúc muốn đi ra khỏi nơi này, lão Trần lại quay đầu về hỏi: “Cảnh Du, thiếu chút nữa thì ông quên mất, ngày mai con có rảnh không? Con gái của ông muốn hẹn con ăn một bữa cơm.”
Giang Cảnh Du: “Có chuyện gì sao ông? Con có chút chuyện, trưa sẽ về ăn cơm, nếu mà cô ấy không chê thì tới đây cùng nhau ăn nhé? Để con đặt hàng với người ta trước, mua chút hải sản về.”
Lão Trần lại cười: “Vậy để ông nói với nó, để trưa mai nó tới đây ăn ké.”
Lúc này ông cụ mới thật sự đi rồi.
Tuy rằng là hàng xóm,nhưng mà vì có hoa viên và đường xá ngăn cách, nếu như không phải cực kỳ lớn giọng, vậy thì sẽ không nghe được bên nhà hàng xóm nói cái gì. Ví dụ như bây giờ đây, bọn họ chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy bên nhà họ Trần truyền đến chút tiếng cười của con nít.
Giang Nguyên Đồng lắc lắc đầu: “Phỏng chừng ổng đưa vải cho mấy đứa nhỏ xong liền đi gọi điện cho con gái ổng rồi, nếu mà không được thì chắc chắn sẽ quành về nói với con. Bữa nay hồi ban ngày ổng còn hỏi ông đó, ông nói con không ở nhà.”
Giang Cảnh Du: “Ông có biết cô kia tìm con có chuyện gì không?”
Giang Nguyên Đồng nhìn cháu gái mình nhiều thêm mấy lần: “Chưa nói gì, có thể là muốn hỏi con một chút về chuyện đầu tư đi.”
Trên cái phương diện cổ phiếu này, Giang Nguyên Đồng cũng không biết đã lần thứ mấy nghe được người khác khen cháu gái mình có ánh mắt tinh chuẩn rồi.
Giang Cảnh Du cười cười: “Chỉ là may mắn mà thôi.”
Giang Nguyên Đồng liếc cô một cái: “Ngẫu nhiên một lần, hai lần thì có thể nói là may mắn, nhiều lần vậy rồi con lại nói may mắn nữa đó chính là dối trá, con nghĩ coi người ta có tin không?”
Giang Cảnh Du thở dài: “Con thật sự chỉ là may mắn thôi.”
Nếu không phải may mắn, sao mà cô có thể còn sống đi vào thế giới này sống thêm một lần?
Nếu không phải may mắn, thì sao lại có thể lợi dụng sự khác biệt thời đại để biến thành tiên tri tại trình độ nhất định?
Cho nên cô thật sự không có nói dối, thật sự là may mắn.
Giang Nguyên Đồng lắc đầu, ông là đang nghĩ về một cái phương diện khác: “Chẳng lẽ con cho rằng chỉ có vẫn mãi có lợi nhuận mà không có lỗ mới có thể được khen ngợi? Như con đã rất khó lường rồi.”
Giang Cảnh Du cười cười không nói gì. Thị trường chứng khoán thật sự là một vũ khí thu hoạch sắc bén, dưới tình huống biết trước tăng giá và rớt giá thì càng là như vậy.
Bọn họ không cần biết tình huống của mỗi một loại cổ phiếu, chỉ cần nhớ kỹ một hai loại cổ phiếu, đặt chủ lực ở đó, còn những cái khác là đầu tư tự do, vậy là đã mang đến tiền lời rất khả quan rồi.
Cô vất vả lâu như vậy, nếu như đem tất cả tiền bạc dùng để đầu tư quăng vào thị trường chứng khoán, bằng vào những ký ức trong đầu Cố Hướng Hằng, có lẽ vợ chồng họ còn có thể trở nên càng giàu có hơn, chỉ là như thế thì quá là nổi bật rồi.
Hơn nữa, loại tiên tri như này là điều kiện có hạn định thôi, nó cũng không phải sẽ hoàn toàn phát triển giống như đúc với ở thế giới kia, sẽ có phát sinh sự lệch lạc nhất định, chẳng qua trên chủ thể về đại thế phát triển thì không có sai, cho nên tới trước mắt mới thôi, hai vợ chồng bọn họ cũng chưa từng ăn cú lỗ nặng nào từ trên thị trường chứng khoán.
Chỉ là nếu mà hoàn toàn dựa vào thị trường chứng khoán, cái đó thì khó nói à. Hơn nữa, sản nghiệp thật thể mới là có chắc ăn nhất, Giang Cảnh Du càng thêm tín nhiệm sản nghiệp thật thể hơn.