Sau khi về quê, Giang Kiều nói to nói nhiều về sự phồn hoa ở đặc khu, nói bên kia khắp nơi là vàng, nói rất nhiều lời cổ động.
Mới đầu Vương Bằng Phi đúng là động tâm, nhưng mà bị nói nhiều rồi, hắn ta lại bình tĩnh lại.
“Cô đừng có nói nữa, tôi sẽ không đi.”
Hắn ta cười lạnh: “Hồi trước tôi đã nói rồi, tôi sẽ không xuống biển, hiện tại tôi rất vừa lòng!”
Hắn ta lại tích cóp tư lịch thêm một chút nữa là có thể thăng chức, vì cái gì phải đi ra bên ngoài bắt đầu lại từ đầu?
Muốn bắt đầu từ bày quán vỉa hè à? Vậy thì cũng phải có vốn liếng nhập hàng, mà hắn ta lấy đâu ra nhiều tiền như thế?
Còn không bằng thành thành thật thật mà ở trong xưởng nhận lương theo tháng.
Đi ra ngoài lang bạt, lỡ như thành hai bàn tay trắng thì sao đây? Nguy hiểm quá lớn.
Mặt Giang Kiều đã tái mét rồi: “Anh chính là cái đồ phế vật! Ngay cả dũng khí giao tranh cũng không có! Nhà chúng ta không nói giàu có cỡ nào, nhưng tích cóp một chút luôn có một bút tiền để anh có thể đi giao tranh, nhưng mà anh lo lắng cái gì? Anh đi ra ngoài lang bạt, nhưng không phải tôi còn đang đi làm trong xưởng sao?”
Vậy là nhà bọn sẽ vẫn luôn có một người có thể cung cấp thu nhập ổn định.
Mấy đứa nhỏ cũng lớn rồi, con trai sắp thi đại học, rất mau thôi con gái cũng có thể gả chồng.
Ả ta đã có người được chọn mình xem trọng, đó là một đứa con rể tốt có thể giúp đỡ bọn họ.
Bị người ta chỉ vào mũi mắng mỏ, sắc mặt Vương Bằng Phi cũng khó coi: “Cô nói tôi là đồ phế vật, chứ bộ cô nghĩ chính cô thì không phải à? Cô thì lại được cái tích sự gì? Ngay cả chuyện chuyển cương vị của cô thành công nhân chính thức cũng phải để con bé cả hỗ trợ, cô không phải phế vật thì là cái thứ gì? Cô hâm mộ đặc khu phồn hoa, bộ cô không có tay chân hả?”
Hắn ta liếc mắt đánh giá ả ta từ trên xuống dưới một cái: “Tự cô đi đi, tôi sẽ không cản cô, nếu mà cô có thể lăn lộn cho ra trò được, tôi sẽ cung phụng cô như bà cố tôi luôn!”
Giang Kiều không dám tin tưởng: “Nhà người ta đều là đàn ông đi lang bạt, có đàn bà đi lang bạt sao?”
Vương Bằng Phi: “Sao mà không có, không phải có Giang Cảnh Du đó sao?”
Giang Kiều giận quá mà cười: “Vậy sao anh không nhìn chồng chị ta cái coi, có hậu thuẫn kiên cố anh ta cung cấp cho chị ta đó, chứ không sao mà chị ta có thể kinh doanh lớn được như thế, không chừng còn có giao dịch ngầm dơ bẩn gì đó nữa!” Giang Kiều không tiếc dùng ý tưởng hắc ám nhất mà nghĩ về quan hệ của bọn họ.
Giang Kiều đột nhiên hoài nghi nhìn chồng: “Anh còn nhắc tới chị ta, lại hối hận hả? Có nhớ thương nữa cũng vô dụng! Không phải của anh chính là không phải của anh, anh chết cái tâm tư đó đi!”
Vương Bằng Phi ha hả cười lạnh: “Tôi cũng tặng lại câu đó cho cô, cô cũng chết cái tâm tư đó đi! Cô cũng chỉ có thể bị trói chung với tôi giãy dụa dưới vũng bùn thôi!” Nói đến đoạn sau, mặt hắn ta đều đang vặn vẹo.
Lòng phản nghịch của Giang Kiều trỗi lên: “Được thôi, tôi đi thì tôi đi, anh cứ chờ xem!”
Vương Bằng Phi căn bản là không tin, bởi hắn ta lại chẳng phải mới quen biết cô ta ngày đầu tiên, nếu cô ta mà có cái lá gan đó thì sớm đã đi làm rồi.
Hơn nữa, ở đặc khu, bộ cho là hắn ta không biết gì về nơi đó sao? Nơi đó nghe đúng là rất phồn hoa không sai, nhưng mà cũng có chuỗi thức ăn của chính mình ở đó.
Nếu lỡ mà có chút gì đó, không chừng nửa đường người đã phải ngoẻo.
Vương Bằng Phi: “Cô đừng có mãi nhìn thấy người ta xuống biển liền cho rằng chính cô xuống biển cũng có thể kiếm được đồng tiền lớn, mấy người đó đều đã quy hoạch kỹ càng trước khi đi rồi, hoặc là có nhân thủ, hoặc là trong tay có được tài nguyên nhất định, còn cô có cái gì?”
Ả ta chả có cái gì cả.
Rất có thể sẽ là giỏ tre múc nước, công dã tràng.
Mà như vậy thì cái bị tổn hại cũng là ích lợi tập thể của nhà bọn họ.
Giang Kiều ngẩn ngơ, nhìn ra được là hắn ta có ý tưởng, nên ả ta thay đổi sách lược, hoãn lại ngữ điệu: “Anh Bằng, anh đừng vội kết luận, cứ đi xem thử trước đã, chúng ta đi một chuyến cũng không tốn thời gian bao lâu, tìm một ngày nghỉ qua bên đó, nói không chừng khi về còn có thể đi làm như bình thường.”
Vương Bằng Phi cười nhạo một tiếng: “Cô còn muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa đây? Tôi nói không đi chính là không đi! Tự cô muốn đi thì tôi không cản cô, chẳng qua cô phải ngẫm lại cho thật kỹ xem cái cương vị công tác hiện tại của mình là thế nào mà có đi!”
Ngay cả chuyển chính thức cũng không làm được, còn muốn đi lang bạt?
“Cô chỉ lo nhìn chằm chằm những người phong cảnh kia mãi, chẳng lẽ cô quên thằng hai Lưu rồi hả? Hắn ta ra cửa một chuyến, tất cả hàng hóa đều mất sạch, còn nợ nần cả đống kìa! Giờ là mỗi ngày phải dậy sớm lần mò đủ chỗ đi nhặt ve chai đó.”
“Cô muốn bán cái gì? Cô có thể bán được cái gì? Trên đường đi lỡ mà gặp phải tình huống đột phát gì thì cô xử lý thế nào? Cô có nghĩ tới hết chưa?”
Giang Kiều ngu người.
Bán cái gì?
Kiếp trước lúc anh ta mới đi ra làm giàu là làm cái gì ấy nhỉ?
Hẳn là bán đồ ăn.
Là bán những đồ ăn trong xưởng làm sao?
Nhưng mà những quyền lực tương ứng đó cũng không phải của cô ta, chẳng lẽ cô phải trộm đồ trong xưởng? Vậy nếu cô ta bị bắt được thì phải làm sao đây?
Vậy thì cô ta sẽ xong đời, bởi trộm tài sản của nhà nước không phải một cái tội danh nhỏ.
“Để tôi ngẫm lại, để tôi ngẫm lại cho kỹ.”
Cô ta có thể làm cái gì đây?
Bày sạp hàng bán đồ?
Làm thế thì quá vất vả, phải qua lại bôn ba trên xe lửa. Hơn nữa chính cô ta cũng nhớ rõ, cái thời kỳ này có hơi loạn.
Hiện tại cô ta cũng còn đang trong độ tuổi sinh đẻ đây, nếu lỡ mà xúi quẩy, không chừng sẽ còn bị bắt vào trong núi sâu để đi sinh con cho mấy gã đàn ông không cưới nổi vợ trong đó.
Không ấy cô ta đi nhập hàng mua một chút đồ chơi? Hoặc là quần áo?
Cô ta biết bán quần áo rất là kiếm tiền, phải nói là tiền của phụ nữ và con nít là dễ kiếm nhất.
Chỉ là khi cô ta tính thử tài chính của mình một chút… Tiền tiết kiệm trong nhà thiệt không nhiều lắm.
Nếu đã vậy, vậy cô ta phải gia tăng lo hôn sự của con gái nhỏ, chờ khi thu được tiền lễ hỏi của nó, vậy thì tài chính chuẩn bị của cô ta sẽ liền sung túc rồi.
Cũng vào ngay lúc này, con gái Vương Trân Hoa của ả ta bỏ chạy.
Cô bé này cũng có nghe được sự phồn hoa tại đặc khu mà mẹ miêu tả, ba không có động tâm, nhưng mà cô bé lại động tâm.
Cô bé muốn rời khỏi cái nhà này.
Cô bé cũng dũng cảm trả giá bằng hành động, đã bỏ chạy ra khỏi nhà rồi.
Cô nàng này còn cầm theo một ít tiền, số tiền đó không nhiều lắm, nhưng cũng đủ lo cho một tấm vé xe cộng thêm chi tiêu để dàn xếp xuống ở bên đặc khu.
Cô nàng không muốn gả cho cái người mà mẹ mình tìm cho, cái người kia không nhỏ hơn ba cô nàng được mấy tuổi, cô nàng cũng không muốn có cái cuộc sống chẳng hề vui vẻ tí nào như chị cả của mình vậy.
Mẹ nói chị cả được anh rể chăm sóc rất tốt, nói chị được hưởng phúc, nhưng mà Vương Trân Hoa không nhìn ra à.
Cái mà Vương Trân Hoa thấy được chỉ có chị cả sứt đầu mẻ trán khi chung sống với con riêng của chồng, còn có chuyện chị bị mẹ chồng áp chế chặt chẽ đến trầm cảm, làm chị cả đã bay nhanh già nua.
Hiện tại mẹ lại muốn gả cô nàng cho một gã nhà giàu mới nổi, nói thì nói là một người dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng trở thành vạn nguyên hộ, là người ghê gớm lắm, nói cho rất là phong cảnh oai phong, nhưng mà cô nàng vào cửa cũng là phải làm mẹ kế.
Vương Trân Hoa không muốn sống cuộc sống như thế, dù cho cô nàng cũng không biết cuộc sống mình muốn có là như thế nào, nhưng mà cô nàng biết chắc chắn rằng cuộc sống như chị cả không phải cái mình muốn.
Vậy nên, Vương Trân Hoa rời khỏi nơi này.
Cô nàng này ở trong nhà mình không có cảm giác tồn tại gì, hoặc phải nói là, hai đứa con gái ở trong cái nhà này đều không có cảm giác tồn tại cao cho lắm.
Tình hình là khi trong nhà không có ai nấu nướng, áo quần cũng không có ai giặt giũ, về đến nhà thấy cái gì cũng không có hết, Giang Kiều còn chưa phát hiện có gì không đúng nữa đây này: “Cái con nha đầu kia đã chạy đi đâu rồi? Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn không hiểu chuyện đến vậy? Việc trong nhà đều không làm sao?”
“Vương Trân Hoa! Bay đi đâu rồi?”
Ả ta gọi vài lần, nhưng không có ai trả lời.
Giang Kiều tay chống nạnh gào: “Cái con nha đầu chết tiệt kia!”
Ba của nó không để ả ta bớt lo, ngay cả đứa con gái này cũng không để ả ta bớt lo!
Học cái gì không tốt, lại cố tình đi học cái hành động khiến người ta nổi khùng của ba nó.
Thẳng đến khi trời tối, nhà nhà đều đã lên đèn, nhưng con gái còn chưa có về nhà, Giang Kiều mới đi hỏi hàng xóm.
“Tui hổng có nhìn thấy nó.”
“Hình như hồi sáng tui có thấy nó, hình như là ra khỏi xưởng.”
“Không biết đi đâu, không có nói.”
“Hình như lúc đi trên tay con bé còn cầm cái tay nải.”
“Cái gì?!”
Giang Kiều vội vã về nhà xem một cái: Quần áo của con gái đều không thấy đâu, còn không thấy tăm tích một bộ quần áo của ba nó nữa, ngay cả mấy chục đồng tiền ả ta giấu trong ngăn tủ cũng không thấy đâu.
Giang Kiều: “!!!”
Ả chợt hết hơi, cứ vậy mà hôn mê bất tỉnh.
Chờ khi giãy dụa tỉnh lại rồi, ả ta lập tức gào khóc đi báo cảnh sát.
Sắc mặt Vương Bằng Phi khó coi: “Chờ nó về rồi, tôi đánh gãy chân nó!”
Hắn ta thả lời tàn nhẫn ở chỗ này.
Giang Kiều cũng nói theo: “Đợi khi tìm được nó rồi, nhất định phải cho nó một bài học! Nó thế mà còn dám bỏ nhà ra đi, phản lật trời!”
“Để tôi coi nó có thể chạy đến chỗ nào!”
Cả hai vợ chồng này đều cho rằng đứa nhỏ đó chạy không xa, kết quả là lại từ bên cảnh sát biết được là, cô nàng đã ngồi trên xe lửa, cũng không biết xuôi nam hay là lên bắc nữa.
Giang Kiều: “……”
Ả ta lại hôn mê lần nữa.
Ả ta sắp điên rồi.
Con bé thế mà dám cứ vậy mà lên xe lửa? Nó có biết xe lửa đó chạy tới đâu không? Nó có biết ở bên ngoài không phải như trong nhà hay không?
Vương Bằng Phi: “Có phải con bé nó đi đặc khu rồi không? Không phải trước đó cô vẫn luôn gào đặc khu chỗ nào cũng tốt à?”
Giang Kiều cảm thấy có đạo lý, liền nhào lên khóc cầu với cảnh sát: “Con gái của tôi phỏng chừng là đi tới đặc khu rồi, con bé còn chưa được 18 tuổi, mấy chú nhất định phải giúp vợ chồng tôi tìm được con bé về đó.”
Ả ta vừa khóc vừa nghĩ xem tiếp theo nên làm cái gì.
Ả ta đã nhận tiền lễ hỏi rồi, còn may mắn là ả ta giấu số tiền kia rất sâu, không có bị con gái nhìn thấy.
Mà giờ con bé nó chạy mất rồi, tiền lễ hỏi kia còn có thể lưu lại được không? Trừ phi là mau chóng tìm được con gái về, sau đó bắt nó ngoan ngoãn gả chồng.