Site icon TruyenVnFull

Lang Quân Yêu Nghiệt Của Ta - Chương 16

Hắn sẽ không còn có thể dùng thân thể thô ráp của mình để đón nhận sự đụng chạm của nàng, cũng không thể sưởi ấm đôi chân lạnh lẽo cho nàng trong đêm mưa nữa.

Hoặc có lẽ, chính phu của nàng là một nam nhân nhỏ nhen dơ bẩn, không thể chịu đựng được sự tồn tại của hắn, hắn sẽ bị đuổi ra khỏi phòng ngủ, mấy ngày liền không được gặp chủ nhân.

Nghĩ đến khả năng đó, hô hấp của Phù Minh có một thoáng dồn dập, rồi nhanh chóng bị đè nén xuống.

Hắn quỳ một gối trên mặt đất, sửa sang lại làn váy ướt sũng của Tang Niệm Niệm, đôi mắt lam nhạt càng ngày càng u ám: “Điện hạ…”

“Rầm!” “Rầm!”

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa mạnh mẽ, kèm theo tiếng rao hàng thanh thúy: “Rau quả tươi mới, than củi, bán rẻ đây, bán rẻ đây!”

Phù Minh nghe ra giọng của Hồ Tam: “…”

Gân xanh trên trán hắn giật giật, rất hối hận lúc trước ở trong hẻm không đánh c.h.ế.t tên này.

Tang Niệm Niệm ngược lại hứng thú bừng bừng, trước kia mỗi lần du ngoạn, bên cạnh nàng luôn có rất nhiều người vây quanh, ngay cả nghèo đói và bệnh tật cũng đều được che giấu.

Cái nàng nhìn thấy nhiều nhất, là những gương mặt kích động khó tả và đôi mắt sáng lên trong bóng tối, những hình ảnh giống nhau đó lướt qua như chim bay trên mặt hồ, không thể để lại ấn tượng sâu sắc gì cho nàng, ngược lại Phù Minh, ngay từ đầu đã đặc biệt khác biệt.

Hình như chỉ cần ở cùng hắn, nàng luôn có thể trải nghiệm rất nhiều điều mới mẻ, sức sống mãnh liệt sinh trưởng trên cơ thể hắn, ánh sáng đó quá chói mắt, chói đến mức nàng không thể rời mắt.

“Rau quả bán rẻ đây!”

Giọng nói oang oang của Hồ Tam như ma âm xuyên tai, Phù Minh thở dài, cầm nón trùm đầu trên bàn đội lên.

Đầu ngón tay thô ráp lướt qua làn da không có gì che chắn, Phù Minh lúc này mới chậm chạp ý thức được điều gì đó, đồng tử run lên, ánh mắt hoảng loạn nhìn về phía Tang Niệm Niệm.

Hắn không đeo mặt nạ, trong phòng ánh nến lờ mờ, điện hạ nàng… nhìn thấy dung mạo xấu xí của hắn rồi sao?

“Điện hạ.” Tim như chiếc đồng hồ cát bị thủng đáy, từng chút từng chút chìm xuống sâu hơn, Phù Minh khó khăn mở miệng: “Ban đêm lạnh lẽo, trong phòng không có than lửa, thuộc hạ đi một lát sẽ về.”

Đã cùng nhau học tập nhiều lần như vậy, Tang Niệm Niệm rất rõ ràng Phù Minh rất tự ti về những vết sẹo trên người hắn.

Những vết sẹo đó trong mắt nàng vô cùng gợi cảm, lại là chỗ xấu hổ khiến hắn chỉ cần bị chạm vào sẽ thở dốc trầm thấp, sống lưng run rẩy.

Exit mobile version