Tang Niệm Niệm: “…” Lời này thật là đáng sợ!
Ánh mắt từ trên bức họa một thư sinh áo xanh mày kiếm tuấn tú dời đi, trong lòng Tang Niệm Niệm tĩnh lặng như nước, trên mặt lại lộ ra chút e thẹn: “Tỷ tỷ cứ để sách lại đây đi, hai ngày này muội sẽ chọn vài nam tử ưu tú, thử với hắn một chút.”
Hai năm trước, mẫu hậu đã từng ẩn ý nhắc đến chuyện này với nàng, ý là nếu nàng muốn có trải nghiệm độc đáo với nam nhân thì có thể tranh thủ sớm, mấy người cũng không sao, đồng thời với nhiều người cũng không thành vấn đề.
Chỉ là khi đó nàng còn nhỏ, việc học lại nặng nề, thật sự không nghĩ đến những chuyện này.
“Được rồi, vậy muội cứ chọn đi, hạn trong vòng ba ngày phải chọn xong!”
Tang San nói xong, lại cùng Tang Niệm Niệm dùng chút điểm tâm, trò chuyện với nàng một lúc về những chuyện bát quái gần đây trong triều, sau đó mới lưu luyến không rời dẫn theo thị nữ rời đi, để lại một xấp sách chỉ mới lật được một mặt.
Lá bạch quả lay động, qua hồi lâu, Tang Niệm Niệm mới từ trong trầm tư hoàn hồn, nhìn về phía bóng tối khẽ gọi một tiếng: “Phù Minh.”
Giọng nói của mỹ nhân trong đình nhẹ nhàng mềm mại, xen lẫn trong gió chiều trước khi mưa đêm kéo đến, càng thêm yếu ớt như tơ, nhẹ như ảo giác.
Nhưng ngay khoảnh khắc giọng nói của nàng vừa dứt, một bóng đen cao lớn bỗng nhiên xuất hiện, dừng lại cách Tang Niệm Niệm một mét.
Đó là một người đàn ông như bóng ma, trầm mặc, cao lớn, một thân y phục đen, toàn thân chỉ có giày ống và kiếm bên hông điểm xuyết một chút hàn quang lạnh lẽo, đôi mắt sâu thẳm ẩn giấu dưới chiếc mặt nạ kim loại màu bạc.
Phù Minh hơi cúi đầu, yên lặng đứng trong bóng tối của đình, giống như vô số lần trước đây, lặng lẽ chờ đợi nàng phân phó, không hề liếc mắt nhìn quyển sách đang mở trên bàn.
“Phù Minh, sau khi tỷ tỷ đi rồi, không có ai khác từ Phiêu Miểu cung đến đây chứ?”
“Bẩm điện hạ, sau khi San công chúa rời đi, trong cung không có ai vào.”