“Hả?” Nhị Thập Tam có chút bất ngờ: “Ngay cả huynh cũng không biết, công chúa phải thích vị chính phu này lắm, vậy sau khi hắn vào Phiêu Miểu cung, chúng ta còn có thể tiếp tục làm hắc y vệ sĩ cho công chúa sao?”
Phù Minh: “…”
Hắn không muốn để ý đến Nhị Thập Tam, dẫm ánh trăng trở về tẩm cung của công chúa.
Đêm đầu đông, mây đen bao phủ bầu trời, khắp nơi đều yên tĩnh, chỉ thắp một ngọn đèn lưu ly, mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng người đang ngủ say trong màn che.
Phù Minh nằm thẳng người trên giường, lắng nghe tiếng hít thở khe khẽ của chủ nhân, trong đầu lại toàn là lời nói của Tang Uyên lúc chiều tối và mấy quyển sách nhỏ hắn đưa cho mình.
Chiếc áo nhỏ được giặt sạch để trong lòng dần dần bị nhiệt độ cơ thể hắn hong khô, trong không khí dường như tràn ngập mùi hương nhàn nhạt đặc trưng của công chúa.
Ý thức dần dần chìm vào giấc ngủ, Phù Minh chỉ cảm thấy mình như hóa thân thành nam tử trong sách, ôm trong lòng cũng không phải áo nhỏ, mà là công chúa mà hắn ngày đêm mong nhớ.
Hắc y vệ sĩ cao lớn hô hấp càng ngày càng dồn dập, hàng mi dài đen nhánh không ngừng run rẩy, ngay cả đôi môi cũng phủ một lớp đỏ tươi.
Thuốc thôi miên cuối cùng cũng có tác dụng, Tang Niệm Niệm vén màn che lên, nhẹ nhàng bước trên giường, nhỏ giọng: “Phù Minh.”
Nàng rất nhỏ giọng gọi hắn một tiếng, muốn hỏi hắn lúc chiều tối đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng câu thứ hai của nàng còn chưa kịp nói ra, một bàn tay to lớn thô ráp đã nắm lấy mắt cá chân nhỏ nhắn của nàng.
“A!” Tang Niệm Niệm kêu lên một tiếng, còn chưa kịp phản ứng, đã bị kéo ngã từ trên giường xuống một vòng tay rắn chắc.
Tang Niệm Niệm bị đụng đến mức đầu váng mắt hoa, sống mũi cay cay, cảm thấy hai cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy eo nhỏ nhắn mềm mại của nàng.
“Công chúa…”