Lang Quân Yêu Nghiệt Của Ta - Chương 3
Phục vụ chủ nhân nhiều năm như vậy, đột nhiên bị nàng yêu cầu cởi quần áo, Phù Minh có chút ngỡ ngàng.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, nhanh chóng liếc nhìn Tang Niệm Niệm…
Nàng vẫn thản nhiên nhìn hắn, ánh mắt trong sáng, không mang theo bất kỳ sắc thái ái muội nào, cứ như lời nói táo bạo vừa rồi hắn nghe thấy chỉ là ảo giác trong buổi chiều thu.
Đường quai hàm căng cứng, Phù Minh muốn giả vờ như không nghe thấy mệnh lệnh của nàng.
Nhưng ánh mắt mong đợi của Tang Niệm Niệm lại quá sáng, khiến hắn không thể làm ngơ.
Nghiên cứu thân thể nam nhân.
Gần đây, việc tu luyện thuật pháp của công chúa hình như không liên quan đến phương diện này.
Nhưng mà… đây là mệnh lệnh của nàng.
Yết hầu hơi khựng lại, người đàn ông cao lớn trầm mặc siết chặt những khớp xương rõ ràng, gân xanh trên bàn tay rộng nổi lên, phủ lên cổ áo đen tuyền che kín toàn bộ cơ thể của ám vệ.
Chỗ đó kim loại bạc và khuy cài đan xen, rườm rà phức tạp, là cổ áo được thiết kế đặc biệt để bảo vệ cổ họng yếu ớt của thích khách, cũng là lớp phòng thủ đầu tiên che đi những vết sẹo đầy mình của hắn.
Mái tóc đen như mực rủ xuống bên tai, Phù Minh không chút do dự cởi khuy áo, ngón tay thô ráp kéo xuống lớp vải không mềm mại, nhưng sống lưng lại run rẩy từng chút một rồi cúi xuống.
Hắn đến nay vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng lần đầu tiên bước vào Phiêu Miểu cung.
Lúc đó hắn vừa bị hủy dung, xương sườn lồ lộ trên cơ thể toàn là những vết sẹo do đao kiếm chém, mặc bộ ám vệ phục nhỏ nhất cũng ngắn một đoạn, mặc bộ lớn nhất lại không vừa nổi, dang hai tay ra giống như một bao tải cũ rách nát cỡ lớn.
Bàn chân hắn cũng rất to, trong công chúa phủ không có giày dép vừa cỡ, vì vậy hắn đành phải tự mình dùng dây gai đan một đôi giày, những ngón chân xấu xí lộ ra ngoài.
Tuyết nhỏ bay lất phất trên trời, hắn đi theo sau mười mấy ám vệ, bước vào khu vườn hoa rực rỡ sắc màu.
Đó là khu vườn đẹp nhất mà hắn từng thấy…