Tang Niệm Niệm phát hiện gần đây Phù Minh thay đổi rất nhiều.
Mấy ngày nay, vì vẫn còn sợ hãi chuyện ăn no quá, nàng không còn yêu cầu hắn ôm mình ngủ nữa.
Thế nhưng Phù Minh lại như đi từ cực đoan này sang cực đoan khác, mỗi tối khi mặt trời lặn, vị ám vệ cao lớn sẽ tự giác tắm rửa sạch sẽ, cẩn thận trải giường chiếu, nằm trong đó ủ ấm chăn cho nàng.
Đợi nàng giả vờ tu luyện xong, nếu nàng bảo hắn dậy, Phù Minh sẽ cung kính đáp ứng, bò dậy khỏi giường, mặc quần áo mỏng manh, ngồi bên đống củi, cùng Mao Mao canh giữ cho nàng.
Mao Mao là cái tên Tang Niệm Niệm đặt trong lòng cho con sói trắng kia, bởi vì lông của nó xù xì, nhìn vừa xù vừa mềm.
Thực ra Tang Niệm Niệm rất muốn sờ nó, nhưng lại ghét bỏ nó cứ nằm rạp mãi trên tuyết, trong lòng vô cùng đấu tranh, mấy ngày trôi qua, vẫn không thể ra tay được.
Nàng nhìn Phù Minh im lặng ngồi bên cạnh Mao Mao, không bao lâu lông mi dài đã phủ đầy tuyết trắng, do dự một lát, vẫn vẫy tay gọi hắn lại ngủ cùng mình.
Hậu quả của việc làm này là, Tang Niệm Niệm bị cấn cả đêm.
Trước đây nàng luôn cảm thấy Phù Minh chỗ nào cũng tốt, lòng bàn tay khô ráo ấm áp, thân hình cao lớn cường tráng.
Nhưng thật sự gần gũi với hắn, nàng mới phát hiện ra ngoài việc đôi môi nhỏ hôn lên có chút ngọt ngào, dung mạo cực kỳ tuấn tú ra, hắn còn có mấy khuyết điểm là n.g.ự.c quá cứng, điểm yếu quá lớn, quá dính người.
Cơ thể tràn đầy sức sống, nóng bỏng của hắn giống như cỏ dại sinh sôi nảy nở, làn da màu lúa mạch ẩn chứa sức mạnh hoang dã, cộng thêm hoàn cảnh hang động tối tăm xung quanh, khi đôi tay rắn chắc ôm lấy eo thon của nàng, Tang Niệm Niệm thường có cảm giác như mình đang ở thời xã hội nguyên thủy.
Điều khiến nàng càng không biết làm sao là, sau khi nàng miễn cưỡng hôn hắn một cái, Phù Minh dần dần được đằng chân lân đằng đầu, luôn lấy đủ loại lý do để đòi nàng giúp đỡ.
Ví dụ như bây giờ.
“Điện hạ, thuộc hạ phải ra ngoài săn bắn, để sói trắng tạm thời ở bên cạnh Người được không?”