“Sư muội, linh điền này của muội trồng…” Lâm Mộ Thủy nhìn lướt qua linh thực thưa thớt trong ruộng, thật sự không thể trái lương tâm mà khen linh điền của Tang Niệm Niệm trồng tốt được.
Trước khi được Nguyên Vụ tiên nhân chính thức thu nhận làm đệ tử, bọn họ cũng đều trải qua giai đoạn khảo sát trồng trọt dưới chân núi, tuy đã là chuyện của mấy trăm năm trước, nhưng Lâm Mộ Thủy vẫn nhớ kỹ kỹ thuật trồng trọt của mình lúc đó tốt hơn Tang Niệm Niệm rất nhiều.
Ít nhất thì hắn sẽ không trồng cây tỏi tây non vào ruộng lúa!!
“Hay là ta cho muội một ít linh mễ đi.” Trình Tử Âm cũng có chút không đành lòng.
Tiểu sư muội mới được tiên nhân thu nhận này cái gì cũng tốt, chỉ là không biết làm việc vặt.
Mỗi sáng trước khi tu luyện, Trình Tử Âm đều nhìn Tang Niệm Niệm qua thủy linh kính, phát hiện cuộc sống của nàng rất có quy luật:
Trời còn chưa sáng đã ra ruộng nhổ cỏ, mãi đến tối mới về nhà tranh nghỉ ngơi, làm việc cả ngày, nhưng lại chỉ ăn rất ít, rồi uống thêm chút nước suối.
“Không sao đâu sư tỷ, muội không đói.”
Tang Niệm Niệm lắc đầu, từ chối ý tốt của Trình Tử Âm.
Trong mắt người đời, người tu hành không cần ăn uống, dù sao cũng đã tu tiên rồi, còn cần ăn thức ăn của người phàm làm gì?
Nhưng vạn vật trên đời vận hành đều cần năng lượng, người tu hành chỉ là tạm thời dùng linh lực thay thế năng lượng do thức ăn cung cấp, nhưng điều này cũng chỉ có thể giúp mọi người không cần ăn uống trong một hoặc vài tháng, đợi đến khi linh lực tiêu hao hết, vẫn sẽ c.h.ế.t đói.
Mà sau khi bắt đầu tu hành, gạo của người phàm cũng không thể cung cấp đủ năng lượng cho người tu tiên, nên toàn bộ Côn Lôn ngoài linh lực dồi dào và cảnh đẹp, thì nhiều nhất chính là từng mảnh linh điền có chủ.
Tang Niệm Niệm mới đến Côn Lôn chưa được nửa năm, thân thể vẫn còn là phàm nhân, quả dại trên núi linh lực dồi dào, đủ cho nàng tiêu hao hàng ngày, nên nàng thật sự không đói, cũng không cần Trình Tử Âm lấy lương thực mình vất vả trồng được ra trợ cấp cho nàng.