Nghe tiếng thở đều đều trong phòng, Phù Minh mím chặt môi mỏng, không nói một lời rời đi.
Huyền Miêu: “?”
Lão đại đây là có ý gì, là không thích vật hiến tế bên trong nữa meo?
Nó không hiểu gì cả, dứt khoát ném chuyện này ra sau đầu.
Nó không giỏi suy đoán tâm tư của lão đại, mỗi lần đều chọc hắn tức giận, hay là ngày mai đi hỏi Hoàng Tam đi, con chồn vàng kia đi theo lão đại lâu nhất, chắc chắn có thể đoán được ý của lão đại meo!
…
Cạch cạch cạch~