Lang Quân Yêu Nghiệt Của Ta - Chương 56
Thấy Lục sư huynh trước kia ở Côn Lôn luôn lạnh lùng ôn hòa giờ bận rộn như vậy, Tang Niệm Niệm cũng không tiện tiếp tục làm phiền hắn, chạy theo những người của ban chải lông đang di chuyển với tốc độ cực nhanh.
Bọn họ mặc đầy đủ trang bị, quấn người kín mít, người dẫn đầu thấy Tang Niệm Niệm đi theo, có chút bất mãn đưa cho nàng một chiếc lược to tướng: “Lát nữa muội phụ trách chải chân sau bên phải của Huyền Miêu đại nhân.”
Tang Niệm Niệm vốn tưởng mình sẽ không cầm nổi chiếc lược kia, nhưng không ngờ chiếc lược chỉ nhìn thì nặng, cầm vào tay lại rất nhẹ, vung vẩy không hề tốn sức.
Nàng đến bên cạnh con Huyền Miêu to như ngọn núi nhỏ đứng yên, còn chưa kịp chải lên người nó một cái, cánh cửa lớn của miêu quật vẫn luôn đóng chặt bỗng nhiên bị một lực mạnh đá tung ra.
Một nam nhân… thằn lằn cao lớn, ăn mặc hoa lệ đứng bên cửa: “Chỗ Yêu Vương bệ hạ thiếu người chải lông, ta đến đây tìm mấy người qua giúp đỡ.”
Huyền Miêu dùng móng vuốt dụi dụi mắt, không quá để tâm mà nằm xuống.
Thằn lằn yêu: “…” Con mèo ngu ngốc này đúng là ngu ngốc thật, nếu không phải thân phận đặc biệt, là kiếp sau của con mèo nhỏ mà vợ quá cố của bệ hạ từng cứu, thì đã c.h.ế.t không biết bao nhiêu lần rồi.
“Ngươi, ngươi, ngươi, năm người các ngươi đi theo ta.” Thằn lằn yêu tùy tiện chỉ sáu người, không may, Tang Niệm Niệm nằm trong số đó.
Tang Niệm Niệm: “…”
Trong lòng nàng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, mà cảm giác này, khi sáu người bọn họ bị đưa đến trước một cánh cửa lớn màu đen vàng đã đạt đến đỉnh điểm.
Mùi m.á.u tanh thoang thoảng trong không khí, rõ ràng là ban ngày, nhưng cánh cửa này lại như bóng tối nặng nề, tỏa ra hơi thở c.h.ế.t chóc nồng đậm.
Trên mặt đất không xa vương vãi một số xương thú, có vài cái còn dính m.á.u thịt tươi mới.
Gió nhẹ thổi qua, mang đến uy áp đáng sợ lạnh lẽo.
Trong đám người lập tức có người mặt mày tái mét, toàn thân nổi da gà: “Đại, đại nhân, thật sự muốn chúng ta chải lông cho Yêu Vương bệ hạ sao?”
Người nói chuyện là một thiếu niên nhát gan, trước kia ở miêu quật phụ trách chải m.ô.n.g mèo.
“Ngươi muốn chải lông cho bệ hạ, bệ hạ còn chướng mắt ngươi.” Thằn lằn yêu lạnh nhạt liếc nhìn người nọ một cái: “Cửa còn thiếu mấy người quét dọn, nếu không thì ngươi cho rằng tại sao ta lại mang nhiều người đến đây như vậy?”
“Ít nhất phải có một người đi vào.”
Lời này vừa nói ra, mấy người còn lại lập tức căng thẳng, ánh mắt nhìn thằn lằn yêu tràn đầy sợ hãi và mong đợi.
Mong đợi nó đừng chọn mình đi vào, sợ hãi Yêu Vương đáng sợ sau cánh cửa.
Nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của những người này, Tang Niệm Niệm còn chưa kịp mở miệng, đã bị người ta từ phía sau đẩy mạnh một cái.
Nàng loạng choạng hai bước, quay đầu lại, phát hiện những người khác đều đứng cùng một chỗ: “Ngươi, ngươi đi đi.”
Người dẫn đầu sắc mặt trắng bệch, cười rất khó coi, như đang thuyết phục Tang Niệm Niệm, lại như đang thuyết phục chính mình: “Ngươi là người mới đến, không có địa vị gì ở chỗ Huyền Miêu đại nhân, có thể chải lông cho Yêu Vương bệ hạ, là vinh hạnh của ngươi.”
Mấy người khác cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, ngươi đi đi.”
“Đây là cơ hội của ngươi.”
“Chúng ta cũng là vì muốn tốt cho ngươi.”
Sống hai mươi mấy năm, đây là lần đầu tiên Tang Niệm Niệm trực tiếp đối mặt với ác ý trần trụi của loài người như vậy, nhất thời rơi vào im lặng.