Giọng nói của Phù Minh trầm thấp, khàn đặc, khi gọi nàng là Điện hạ, đuôi giọng lại lạnh lùng hơn trước vài phần, như một ngọn lửa cháy trong gió lạnh.
Trong bóng tối, Tang Niệm Niệm nhìn thấy đôi mắt hắn, một đôi mắt hẹp dài, đỏ như máu.
Màu xanh nhạt dịu dàng từng quấn quýt trong con ngươi đã biến mất, chỉ còn lại một mảnh lạnh lẽo mỉa mai.
“Đã lâu không gặp, Điện hạ vẫn yêu thích túi da này của thuộc hạ như vậy.”
Lời chế giễu thốt ra từ đôi môi mỏng có vết sẹo xấu xí của hắn, như thể đã khinh thường nàng từ lâu, chỉ còn lại oán hận nồng đậm.
Trên vương tọa nhất thời rơi vào im lặng.
Phù Minh nhìn chằm chằm Tang Niệm Niệm, chờ đợi đôi môi mềm mại kia thốt ra những lời sắc bén hơn cả dao:
Công chúa không biết tiên duyên là một trò lừa, bị bắt cóc trở thành vật hiến tế của hắn, gặp lại hắn, con sói yêu từng bị nàng vứt bỏ, trong lòng chắc hẳn chỉ còn lại sợ hãi và chán ghét hắn.
Huống chi vừa rồi hắn đã rút hết tiên linh lực trong cơ thể nàng, bây giờ nàng chắc chắn càng ghét hắn hơn.
Mau hận hắn đi, mau mắng hắn đi, chỉ cần như vậy, hắn sẽ có thêm nhiều lý do để nhốt nàng bên cạnh, giam cầm trong yêu quật không quản ngày đêm này, vĩnh viễn không chia lìa nữa.
Đôi mắt đỏ như m.á.u của Yêu Vương càng thêm sâu thẳm, trong con ngươi tràn đầy dục vọng chiếm hữu không hề che giấu.
Thấy nàng nhìn qua, yêu lang cao lớn âm trầm còn xấu xa cong môi cười một cái.
Tang Niệm Niệm: “…”
Cái biểu cảm nếu ta trả lời không vừa lòng ngươi, ngươi sẽ phát điên này là muốn làm gì?
Trong lòng dâng lên cảm giác ngứa ngáy, như vô số chiếc móc nhỏ câu lòng người.
Đấu tranh trong lòng một lát, Tang Niệm Niệm cuối cùng cũng mở miệng.
Nàng cúi đầu xuống, ngượng ngùng gật đầu: “Ừm.”
Phù Minh: “?”
Hắn lạnh lùng hỏi: “Có ý gì?”
“…Chính là…”
Để một người trước kia tính cách kiêu ngạo, muốn thứ gì cũng đều dựa vào quyến rũ phải chủ động nói ra mấy chữ kia, độ xấu hổ không phải dạng vừa.
Nhưng Tang Niệm Niệm vẫn cắn răng mở miệng, giọng nói còn nhỏ hơn cả tiếng mưa rơi: “Vẫn rất, rất thích… thân thể của ngươi.”
“…”
“…”
“…”
“…”
Bốn mắt nhìn nhau, Tang Niệm Niệm khó mà miêu tả được biểu cảm của Phù Minh:
Kinh ngạc, bất ngờ, bừng tỉnh, vui mừng? Rất nhiều cảm xúc phức tạp hòa vào biển m.á.u trong mắt hắn, cuối cùng biến thành một vẻ khó hiểu, Tang Niệm Niệm không nhìn ra.
Nhưng tai và đuôi của hắn thì rất dễ hiểu.
Mặt thì lạnh lùng, tai giấu trong tóc lại đỏ bừng, cái đuôi dài lông xù kia càng không kìm nén được sự hưng phấn, vừa xấu hổ vừa cứng nhắc quét qua eo nàng.
Cảm giác tê dại thật sự khó mà lờ đi, vậy nên mặt Tang Niệm Niệm cũng đỏ như quả cà chua.
Bầu không khí ngột ngạt bị xua tan, Yêu Vương lạnh lùng nhìn người vợ đã nhiều năm không gặp.
Nàng vẫn mặc bộ váy lụa màu tím mua ở chợ hôm qua, búi tóc đơn giản, lộ ra chiếc cổ thon dài trắng nõn, lại bị ép gần sát hắn, là tư thế ái muội chưa từng có, đôi mắt đen láy kia toàn là bóng dáng của hắn, đôi môi mềm mím chặt vì ngại ngùng, như được thoa một lớp son bóng.
Có chút luống cuống buông bàn tay to đang giữ chặt nàng ra, Phù Minh có chút xấu hổ tức giận, hắn không muốn thừa nhận kế hoạch trả thù mà mình đã ấp ủ nhiều năm, chỉ vì một câu nói của Tang Niệm Niệm mà thất bại, đầu lưỡi chống vào răng nanh, muốn nói nàng chỉ là một vật hiến tế nhỏ bé, sao dám to gan như vậy, dám nói thẳng thích thân thể hắn.