Lang Quân Yêu Nghiệt Của Ta - Chương 58
Nàng vậy mà…!
Cái đuôi lông xù run bần bật giữa không trung, mỗi sợi lông đều dựng đứng lên như pháo hoa.
Phù Minh mím chặt môi, muốn khống chế phản ứng ngày càng kỳ lạ của mình.
Nhưng dù sao hắn cũng là một con sói yêu đã sống hơn ba mươi năm, thân thể lại luôn cường tráng như thép, đột nhiên bị vật hiến tế sờ đuôi một cái, sao có thể khống chế được chứ?
“Phù Minh?”
Con sói trước mặt bỗng nhiên cứng đờ, Tang Niệm Niệm lo lắng là vừa rồi mình đã đụng vào vết thương của hắn.
Nhưng Phù Minh rõ ràng không nhận ra ý tốt của nàng, hắn chỉ cảm thấy giọng nói của vợ nhỏ vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại, như một sợi lông vũ, khiến mỗi một khối cơ bắp trên người hắn đều căng cứng.
Cảm giác ngón tay mềm mại của nàng vuốt ve đuôi vẫn còn lưu lại rõ ràng trên cơ thể nhạy cảm của hắn, từng đợt ngứa ngáy khiến sói khó nhịn lan ra từ xương cụt, chạy dọc theo từng sợi lông đến tứ chi tê dại, rồi dồn xuống bụng dưới căng cứng…
Tang Niệm Niệm nhận ra điều gì đó: “…???”
Vì sự cố vừa rồi, nàng vẫn duy trì tư thế hai tay ôm cổ hắn, ngón chân miễn cưỡng chống trên vương tọa, phần lớn cơ thể nàng bị ép lơ lửng giữa không trung, muốn không bị ngã xuống chỉ có thể cố gắng dán sát vào Phù Minh hơn.
Nhưng càng cố gắng không để mình ngã xuống, nàng càng nhận ra sự thay đổi của Phù Minh, khuôn mặt cũng càng lúc càng đỏ.
Nàng, nàng chỉ là vô tình sờ phải đuôi của hắn mà thôi.
“Phù Minh, có phải ngươi—”
Phù Minh: “…”
Hắn tức giận bảo nàng đừng nhúc nhích, nhưng bên tai lại văng vẳng tiếng thở dốc ngày càng nặng nề của chính mình.
Hơi thở nóng ẩm như sóng triều không ngừng nghỉ, phả vào cổ và sau tai Tang Niệm Niệm, khiến tai nàng ửng đỏ như ráng chiều.
Nhịn thêm một lúc, chân Tang Niệm Niệm sắp đứng không vững nữa, nàng muốn nói gì đó, vừa mở miệng, Yêu Vương bệ hạ đã xấu hổ tức giận ngắt lời nàng: “Ngươi muốn chạy?”
Tang Niệm Niệm: “…”
Nàng không thể thừa nhận cũng không thể phủ nhận, chỉ có thể dịu giọng nói: “Ta không còn sức nữa.”