.
“Chuyện gì?” Hai mắt Lăng Kiếm chợt mở, hai đao tinh quang cực nhanh b*n r*.
“Thủ đoạn của Thiên Lý tiền bổi quả nhiên cao thâm, toàn bộ những quân sĩ bị thương đều rất khởi sắc, đại bộ phận mọi người đều đã khôi phục năng lực hành động, chiến lực của Lăng phủ biệt viện đã khôi phục đến hơn tám phần mười thời kỳ thịnh vượng nhất, hết thảy huynh đệ đều hận Lôi gia thấu xương, muốn nhờ ta hỏi Kiếm ca một chút, bao giờ thì chúng ta sẽ hành động, để chuẩn bị cho chúng biết tay?” Lăng Trì lắp bắp nói.
“À” Lăng Kiếm lại nhắm hai mắt, nhàn nhạt nói: “Lúc này thời gian chưa đến, ngươi đi ra ngoài trước đi.” Hắn cũng không nói ra rốt cuộc sẽ phải làm như thế nào, nhưng Lăng Trì cũng không dám hỏi thêm câu nào nữa, im lặng, lui ra ngoài. Xoay người đi ra. Trên mặt Lăng Trì nhất thời dâng lên vẻ sầu lo.
Lăng Kiếm nghe tiếng bước chân Lăng Trì đã dần xa, cuối cùng không nghe thấy nữa, mới mở mắt ra, bình tĩnh nhìn trường kiếm trên gối, một hồi lâu, mới lặng lẽ nói: “Cho Lôi gia đẹp mặt một phen…Sao ta lại không muốn…Chỉ là, công tử chưa xuất môn, chỉ có thể đợi mà thôi.”
Sát khí sắc bén phần phật bừng lên, trường kiếm đang gác trên gối Lăng Kiếm chợt “đinh” một tiếng kiếm minh, tựa như nghe được vị đạo của máu tanh, khát vọng sát phạt lạnh thấu xương, tiên huyết tư dưỡng.
Trong biệt viện, Tống Quân Thiên Lý chắp tay đứng trên ngọn cây, cảm thụ hàn ý bất thường trong không khí, cặp ưng nhãn nhìn một mảnh ngân bạch ở hậu sơn xa xa, thần sắc trên mặt cực kỳ trầm trọng.
Nếu như nói còn có người biết rốt cục trong thạch thất kia xảy ra chuyện gì thì cũng chỉ có mình vị tiền bối cao nhân này mà thôi!
Một hồi lâu, Tống Quân Thiên Lý khẽ thở dài, lẩm bẩm: “…Huyền Âm Thần Mạch…., Lăng Thiên rốt cục đã bắt đầu rồi, chỉ mong, ngươi có thể chống đỡ được đến phút cuối…” Lại thở dài một hơi khe khẽ, thân hình chợt lóe lên, bóng dáng cao lớn của Tống Quân Thiên Lý đột nhiên biến mất vô ảnh tung.
Lăng phủ biệt viện cố nhiên dị thường kỳ lạ, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến đại thế thiên hạ. Chiến trường phía nam Lăng Khiếu huy động ba mươi vạn đại quân, tại quốc nội của Nam Trịnh thu thập chiến lợi phẩm và thanh lý chiến hậu, càng ngày càng chỉnh tề…
Tại cảnh nội Đông Triều, Đông Phương Kinh Lôi và Trầm Như Hổ hợp tác càng ngày càng ăn ý, hai người tựa như hai thanh cương đao cực lớn, triển khai nội ngoại giáp công, huyết tinh thanh tẩy, toàn bộ những mối họa tiềm ẩn, đều bị thanh trừ từng cái. Hiện tại, chính là lúc nghỉ ngơi hồi phục, trùng kiến quốc gia. Trên dưới nghiêm minh, thành lập quan nha, phái quan viên tiến hành trấn an sau chiến tranh, một tay cương đao, một tay cà rốt, phương thức đều rất kiên quyết.
Bên phía Đông Nam, đại quân của Lăng gia, dưới sự suất lĩnh của đại soái Vu Duyên Hải, cuồn cuộn không dứt xuất phát hành quân đến đây. Vu đại soái hạ tử mệnh lệnh, một khi hồng thủy rút đi, cho dù toàn quân bị diệt thì cũng phải chết trận ở đây, cũng phải đoạt cho được độc đạo Thiên Thủy!
Cùng lúc đo, gia chủ Tiêu gia, lão gia tử Tiêu Phong Hàn cũng bắt đầu điên cuồng! Tay đấm chân đã điên cuồng quát mắng mấy nhân vật cao tầng phụ trách việc khơi thông sống Bích Lan của Tiêu gia, đồng thời ra nghiêm lệnh, không khơi thông được dòng chảy, các ngươi cũng đừng trở về nữa, cho dù phải đem đầu húc, cũng phải khơi dòng Bích Lan cho ta! Bốn mươi lăm vạn đại quân của Tiêu gia ta còn đang ở bên ngoài đó!
Kỳ thực lúc này, tin tức ba đạo đại quân của Tiêu gia bị toàn diệt, thông qua bồ câu đưa tin đã truyền đến Đông Nam, nhưng thủy chung không có bất kỳ tin tức nào về Tiêu nhị gia Tiêu Phong Dương. Điều này cũng nhen nhóm chút hy vọng cho Tiêu Phong Hàn. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – http://truyenvnfull.com
Còn có năm trăm tên cao thủ Thiên Thượng Thiên bí mật tiềm nhập vào Thừa Thiên, cũng trở thành một tia hi vọng khác của Tiêu Phong Hàn. Hắn cho rằng, chỉ cần khơi thông dòng Bích Lan, đường xá khôi phục, Tiêu gia sẽ xuất binh lần nữa, nhị đệ chắc chắn đang ẩn tầng nơi nào đó, đến lúc đó tự nhiên sẽ là nội ứng ngoại hợp, hi vọng tái khởi phong vân không quá khó!
Ba ngàn dặm sơn hà tại Đông Nam là lãnh thổ của Tiêu gia, nhân khẩu ngàn vạn, cho dù là tái khởi năm mươi vạn, thậm chí là trăm vạn đại quân cũng hoàn toàn có thể làm được, trang bị lại càng sung túc, lẽ nào, với lực lượng như vậy, còn không thể kinh sợ thiên hạ sao? Tiêu gia táng gia bại sản thì có sao? Chỉ cần trở thành bá chủ thiên hạ, thì cũng chỉ là chút tài phú, không đáng nói!
Vì vậy, trong đoạn thời gian này, hai mươi vạn tinh nhuệ dự bị của Tiêu gia đã được huy động toàn bộ. Còn bốn mươi vạn binh mã phòng bị khác, cũng đã sẵn sàng chiến đấu. Đồng thời, Tiêu gia điên cuồng trưng binh. Ba đinh lấy một! Muốn lấy đủ trăm vạn đại quân, cũng không phải là một câu nói suông!
Thậm chí Tiêu Phong Hàn còn dự định, muốn trong vài tháng sau, tụ khởi hai trăm vạn đại quân, một khi dòng Bích Lan được khơi thông thành công, liền dùng quân lực dâng trào nư nước sông Bích Lan, giết ra Đông Nam, được ăn cả, ngã về không!
Mấy quan viên phụ trách khơi thông dòng sông Bích Lan của Tiêu gia gần như muốn khóc.
Đó là trọn một ngọn núi lớn nha! Cho dù chúng ta thực sự vác đầu đập tới, có đập đến nát đầu cũng không làm được chuyện gì.