Site icon TruyenVnFull

Lật Bàn Rồi! Ngôi Sao Tuyến 18 Bỗng Chốc Vụt Sáng! - Chương 116

Dư Vãn khoác tay Lục Trầm, đứng trước cửa tiệm nọ, đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên.

 

Dù nghe nói tiệm này rất khó tìm, nhưng bên trong lại đông nghịt người.

 

Nhìn một lượt xung quanh, Dư Vãn không thấy bóng dáng chủ tiệm đâu.

 

“Ủa, chủ tiệm đâu rồi?”

 

Lục Trầm bật cười, chỉ tay về phía người đàn ông nằm trên ghế dựa ngoài cửa tiệm.

 

“Đó chính là ông chủ, Vương Thời, cũng là bạn của anh.”

 

Dư Vãn cẩn thận quan sát, lòng đầy ngỡ ngàng.

 

Cô chưa từng thấy người chủ tiệm nào lại tùy tiện như thế này.

 

Người đàn ông trên ghế dựa đeo kính râm, đi đôi dép lê, vắt chân chữ ngũ, ngáy như sấm.

 

Khóe miệng Dư Vãn co giật, không chắc chắn hỏi lại:

 

“Anh… anh chắc người này là chủ tiệm chứ?”

 

Lục Trầm dở khóc dở cười, biết Vương Thời vốn phóng khoáng, nhưng không ngờ lại có thể đến mức này.

 

Ngay cả khách trong tiệm cậu ta cũng chẳng buồn để ý.

 

Lục Trầm bước tới, vỗ vai Vương Thời.

 

“Đừng ngủ nữa, có khách mới tới kìa.”

 

Nhưng Vương Thời bực bội gạt tay Lục Trầm ra, xoay người lại.

 

“Đừng làm phiền tôi, muốn mua gì thì tự vào tiệm mà lấy.”

 

Ơ, sao giọng nói này nghe quen quá?

 

Chẳng lẽ…

 

Vương Thời trợn mắt, khó nhọc bò dậy từ ghế dựa, tháo kính râm xuống.

 

Quả nhiên là Lục Trầm.

 

Vương Thời vô cùng phấn khích. Xỏ đôi dép kẹp vào, kéo kéo chiếc quần chật, bắt tay Lục Trầm.

 

Vẻ mặt Lục Trầm đầy vẻ chán ghét.

 

“Không cần bắt tay. Hôm nay tôi đến chỉ để xem tiệm của cậu thôi.”

 

Vương Thời cười ha hả, quay sang nhìn Dư Vãn, tự nhiên chào hỏi:

 

“Đây là chị dâu phải không? Cậu may mắn thật đó, tìm được một mỹ nhân thế này.”

 

Dư Vãn lịch sự mỉm cười, chìa tay ra.

 

“Chào anh, tôi là bạn gái của Lục Trầm, Dư Vãn.”

 

Vương Thời gật đầu liên tục, muốn bắt tay Dư Vãn nhưng lại nhớ vừa mới gãi mông, đành rụt tay lại.

 

“Chào cô Dư, tôi là Vương Thời.”

 

Lục Trầm ôm lấy Dư Vãn, lên tiếng:

 

“Thôi được rồi, cậu cứ tiếp tục ngủ đi, tôi dẫn Vãn Vãn vào trong xem đồ gốm.”

 

Vương Thời lại ngả người lên ghế dựa, ghế phát ra tiếng kẽo kẹt, ông ta cười sảng khoái:

 

“Vào xem thoải mái, tiền cứ tính cho tôi.”

 

Thấy ông ta phóng khoáng như vậy, Lục Trầm cũng không khách sáo dẫn Dư Vãn vào trong.

 

Dư Vãn nhìn quanh một lượt, mắt sáng bừng.

 

Cuối cùng cũng hiểu vì sao tiệm này lại đông khách như vậy.

 

Gốm sứ ở đây rất đa dạng, được xếp ngay ngắn theo thứ tự.

 

Ba gian phòng đầy ắp, sợ rằng cả khu vực này khó tìm ra tiệm thứ hai như thế.

 

Sau một hồi chọn lựa, Dư Vãn ôm hai món đồ gốm bước ra ngoài.

 

Lục Trầm lấy ra một xấp tiền từ túi áo, đặt lên ghế của Vương Thời.

 

Exit mobile version