Dư Vãn hừ lạnh hai tiếng, rút ra tập tài liệu và ném thẳng vào người hắn.
“Đội trưởng Vương đúng là mạnh miệng thật đấy. Hay là trước tiên ông nên nhìn rõ mọi chuyện đã?”
Vương Thạch ngẩn người, không ngờ Lục Trầm lại cứng rắn như vậy.
Lý Gia Kỵ tức đến nghiến răng ken két, quay đầu nhìn Dư Vãn, ánh mắt chứa đầy thù hận.
“Đồ đàn bà độc ác. Tao nhất định sẽ không để mày yên!”
Dư Vãn bật cười, không chút e ngại:
“Được thôi, tôi chờ xem.”
Khuôn mặt Vương Thạch lúc xanh lúc đỏ. Ông không ngờ Lý Gia Kỵ thực sự làm ra những chuyện bẩn thỉu như vậy. Nhớ đến việc bản thân còn tổ chức họp báo công khai bảo vệ hắn, ông chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Chỉ mới vài ngày trước, ông còn ra sức phát động cả đội chống lại bạo lực mạng và những tin đồn thất thiệt lan truyền trên mạng.
Nhưng hóa ra, chính ông lại vô tình tiếp tay cho những điều này.
Hỏng rồi, e rằng chức vụ này không giữ được nữa.
Vương Thạch nuốt nước bọt, cố nặn ra nụ cười lấy lòng:
“Cô đừng nóng vội. Tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng và cho cô một câu trả lời thỏa đáng.”
Ánh mắt ông nhìn sang Lý Gia Kỵ đã thay đổi hoàn toàn, lạnh nhạt vô cùng:
“Nếu tất cả những điều này là thật, thì ông chuẩn bị mà ngồi tù đi.”
Sự hoảng loạn thoáng qua trong mắt Lý Gia Kỵ. Hắn vội lắc đầu phủ nhận:
“Đây là vu oan. Tất cả đều là gài bẫy.”
Vương Thạch không thèm để ý, ra hiệu cho cấp dưới dẫn hắn đi.
Dư Vãn thở phào nhẹ nhõm, cố ý nghiêng đầu nhìn Vương Thạch:
“Đội trưởng Vương, ông là cảnh sát, đáng lẽ phải làm gương. Tại sao khi dư luận bùng nổ, ông lại công khai chọn phe?”
Vương Thạch há miệng định nói gì đó, nhưng không thốt nên lời.
Dư Vãn tiếp tục:
“Hơn nữa, ông còn chọn sai phe, chẳng khác nào đ.â.m thêm một nhát d.a.o vào Lý Như. Cô ấy vốn vô tội, tin tưởng vào cảnh sát các ông nên mới dám trình báo. Vậy mà các ông lại…”
Câu nói dở dang, nhưng đủ khiến mọi người trong phòng cảm nhận được sự thất vọng và phẫn nộ.
Cô giơ điện thoại lên, nói tiếp:
“Tôi đã gọi đường dây khiếu nại. Ông chuẩn bị tâm lý đi.”
Nói xong, Dư Vãn mỉm cười, rảo bước ra ngoài.
Lục Trầm và Lý Như đang ngồi chờ trong xe.
Thấy Dư Vãn bước ra với dáng vẻ ngời ngời tự tin, ánh mắt Lý Như đầy ngưỡng mộ.
Dư Vãn ngồi vào ghế phụ, quay sang nhìn Lý Như, mỉm cười trấn an:
“Lý Như, giờ thì sự thật đã sáng tỏ. Chị đã chuẩn bị sẵn luật sư rồi, lần này nhất định sẽ kiện hắn đến mức không ngóc đầu lên được.”
Lý Như xúc động đến rơi nước mắt:
“Chị Vãn, thực sự cảm ơn chị rất nhiều.”
Dư Vãn không để tâm, nhẹ nhàng vỗ vai Lý Như:
“Chuyện nên làm thôi. Em là nghệ sĩ dưới trướng chị, sao chị có thể đứng nhìn em chịu ấm ức được.”
Sau đó, cô quay đầu lại, nở nụ cười rạng rỡ:
“A Lục, cảm ơn anh đã tới giúp đỡ. Bây giờ chúng ta về thôi.”
Lục Trầm mỉm cười gật đầu, trước tiên đưa Lý Như về căn hộ, sau đó cả hai quay trở về nhà.
Trên đường đi, Dư Vãn vui vẻ ngân nga hát.
Lục Trầm nắm lấy tay cô, ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ:
“Vãn Vãn đúng là có dũng khí và trí tuệ. Cuối cùng cũng đưa được Lý Gia Kỵ vào tù. Ai cũng vui mừng.”