Site icon TruyenVnFull

Lật Bàn Rồi! Ngôi Sao Tuyến 18 Bỗng Chốc Vụt Sáng! - Chương 133

Nếu thật sự mặc bộ đồ này ra ngoài, cô chắc chắn sẽ lên thẳng trang nhất của các trang báo.

 

Nghĩ đến thôi, Dư Vãn đã muốn c.h.ế.t vì xấu hổ, chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống.

 

Cô bất đắc dĩ phải quay người bước về phòng.

 

Khóe miệng Lục Trầm cong lên, giọng điệu đầy ý cười trêu ghẹo: “Vãn Vãn, bộ đồ em đang mặc rất đẹp nhưng không thích hợp để ra ngoài gặp người. Hay là buổi sáng nay chúng ta đừng ra ngoài nữa, ở nhà tận hưởng thế giới hai người thì thế nào?”

 

Anh cố tình nhấn mạnh bốn chữ “thế giới hai người”.

 

Dư Vãn ngẩng đầu lườm anh: “Anh nằm mơ đi. Tối qua để anh giúp em thay quần áo, tủ đồ của em có bao nhiêu là đồ ngủ, tại sao anh lại chọn đúng cái bộ không đứng đắn này?”

 

“Bởi vì bộ này vừa tôn nước da, lại vừa làm nổi bật dáng người của em.” Lục Trầm vòng một tay bế cô lên, xoay một vòng giữa không trung.

 

Chiếc cổ áo của bộ đồ ngủ này khoét rất sâu, từ góc độ của Lục Trầm, vừa vặn nhìn thấy một mảng xuân sắc trước n.g.ự.c cô.

 

Dư Vãn cuối cùng cũng nhận ra, vội vàng đưa tay che lại n.g.ự.c mình, gương mặt đỏ bừng: “Đồ lưu manh.”

 

Tiếng cười của Lục Trầm càng thêm sảng khoái.

 

Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống, không tiếp tục trêu chọc nữa, dịu dàng nói: “Em đi thay quần áo trước đi, thay xong rồi hãy ăn sáng, rồi hẵng ra ngoài. Bụng rỗng không tốt cho sức khỏe.”

 

Mấy năm trước vì quay phim mà anh thường xuyên ăn uống thất thường, kết quả bị thủng dạ dày.

 

Anh đã chịu khổ rồi, không muốn Dư Vãn phải trải qua chuyện tương tự.

 

“Bữa sáng là anh làm sao? Anh dậy sớm như vậy sao?”

 

Dư Vãn cầm lấy một chiếc quẩy, cho vào miệng cắn một miếng, vị thơm của dầu hòa quyện vào miếng quẩy giòn rụm, làm lòng cô cũng thấy mềm mại hơn.

 

Lục Trầm cười: “Anh muốn em mở mắt ra là có thể ăn được bữa sáng nóng hổi.”

 

Dư Vãn cảm giác tim mình bị hẫng một nhịp.

 

Tình yêu của Lục Trầm không nằm ở những lời nói hoa mỹ, mà được thể hiện qua từng hành động nhỏ nhặt trong cuộc sống.

 

Anh nhớ chuẩn bị bữa sáng cho cô, nhớ cả chu kỳ sinh lý của cô, từ sinh nhật cho đến những ngày kỷ niệm, Lục Trầm đều nhớ kỹ.

 

Dư Vãn quay người lại, kiễng chân hôn nhẹ lên môi anh: “Cảm ơn anh, gặp được anh là điều may mắn nhất đời này của em.”

 

Lục Trầm cúi đầu, hôn cô sâu hơn.

 

Đến khi cả hai sắp không thể thở nổi, anh mới mãn nguyện buông cô ra: “Vãn Vãn, cả đời này anh sẽ chứng minh cho em thấy, em không chọn sai người.”

 

Ăn sáng xong, Dư Vãn trang điểm nhẹ, cầm túi xách chuẩn bị ra ngoài.

 

Lục Trầm đã ngồi đợi sẵn ở phòng khách: “Vãn Vãn, để anh đưa em đến công ty.”

 

Exit mobile version