Lật Bàn Rồi! Ngôi Sao Tuyến 18 Bỗng Chốc Vụt Sáng! - Chương 135
Bà Tống đã sống cùng ông Tống bao nhiêu năm, quá hiểu rõ con người ông. Nghe thấy câu nói này, bà lập tức đoán được suy tính trong lòng chồng.
Bà cũng lo lắng ra mặt: “Tống Kiến Hoa, Nghiên Nghiên là con dâu được nhà thông gia chọn, ông đừng làm bậy.”
“Nó mà thực sự có bản lĩnh thì tôi làm cha còn mừng không hết.” Ông Tống để lại một câu rồi quay người bỏ đi.
Không phải vì ông còn tình cảm cha con gì sâu đậm với Tống Nghiên, mà chỉ bởi Tống Nghiên là con gái hợp pháp của ông và bà Tống.
Nếu không đến mức đường cùng, ông tuyệt đối sẽ không nhận lại con riêng, bởi như thế sẽ trở thành vết nhơ lớn cho gia tộc.
Vừa thấy chồng đi khuất, bà Tống lập tức nắm lấy tay Tống Nghiên, ân cần dặn dò: “Con có nghe rõ lời ba con vừa nói không? Nghiên Nghiên, con phải nhanh chóng lấy được Lục Trầm. Nếu ông ấy nhận lại con riêng, thì cuộc sống yên ổn của mẹ con mình coi như chấm dứt!”
“Chỉ là một đứa con riêng thôi mà, có gì ghê gớm đâu.” Tống Nghiên đến giờ vẫn không để tâm.
Bây giờ không còn là thời phong kiến, đàn ông đâu còn tam thê tứ thiếp, con riêng xuất hiện chẳng phải bị thiên hạ cười chê sao?
Bà Tống thở dài, đưa tay gõ nhẹ vào trán cô:
“Con có em trai, chẳng lẽ con riêng lại không? Theo pháp luật, con ngoài giá thú cũng có quyền thừa kế như con hợp pháp. Nhà họ Tống cuối cùng thuộc về ai, chẳng phải chỉ cần một câu của ba con sao?”
Công ty bây giờ dù không thể giao cho Tống Nghiên nhưng nếu để lại cho em trai ruột của cô thì vẫn tốt hơn nhiều so với giao cho một đứa con riêng.
Dẫu sao anh em ruột cùng mẹ sinh ra, phúc cùng hưởng, họa cùng chia, em trai chắc chắn sẽ giúp đỡ cô. Nhưng con riêng thì hoàn toàn ngược lại, một khi nắm quyền, nó chỉ tìm cách loại bỏ cô cho bằng được.
Nghe đến đây, Tống Nghiên mới nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, sắc mặt tái đi vì lo sợ: “Vậy… vậy giờ con phải làm gì đây? Con muốn gặp Lục Trầm nhưng anh ấy hoàn toàn không chịu gặp con. Ngay cả bác gái cũng thay đổi thái độ, bác ấy nói con phải rửa sạch vết nhơ của mình, rồi mới nghĩ đến chuyện tác hợp.”
“Lục phu nhân có lo lắng như vậy cũng là lẽ thường.” Bà Tống nhẹ nhàng nói. Dù gì bà cũng có con trai, sau này chắc chắn cũng sẽ làm mẹ chồng.
Đặt mình vào vị trí của bà, nếu con trai bà đưa về một cô gái mà gia cảnh không xứng, thậm chí còn dính vết nhơ, chắc chắn bà cũng không thể chấp nhận.
Chỉ nghĩ thôi đã đủ khiến bà cảm thấy ngột ngạt.
Bà khuyên Tống Nghiên: “Mấy năm nay, làng giải trí bị quản lý nghiêm ngặt, nghệ sĩ có vết nhơ muốn rửa trắng rất khó. Cho dù có đoàn phim nhận con, khán giả cũng chưa chắc ủng hộ. Thay vì vậy, con mở một công ty quản lý đi.”
“Vừa hay, con có thể chuyển mình từ ngôi sao thành bà chủ lớn đứng sau sân khấu. Nếu con có thể đào tạo ra vài nghệ sĩ xuất sắc, ai còn nhớ đến quá khứ của con chứ?”
Tống Nghiên không cam tâm: “Nhưng mẹ à, con vẫn muốn làm nghệ sĩ.”
Cô thực sự yêu thích cảm giác được người hâm mộ tôn sùng. Chỉ cần ký đại tên mình lên một tờ giấy, cũng có người tranh giành đến phát cuồng.
Nếu cô làm quản lý, chẳng phải phải trơ mắt nhìn người khác tỏa sáng sao?