Nói đến giải thưởng Oscar, đó là giải thưởng ở tầm cỡ Hollywood, là điều mà họ thậm chí không dám mơ tới.
Rất nhiều nữ minh tinh Hollywood dành cả đời mà vẫn không thể chạm tay vào tượng vàng Oscar, họ dựa vào đâu mà dám mơ mộng?
“Chẳng lẽ các người đến chút tự tin cũng không có sao?”
Từ ánh mắt ngỡ ngàng của những người xung quanh, Tống Điềm Điềm cảm thấy vừa thất vọng lại vừa khinh thường.
Cũng phải thôi, những người này hoặc là thực tập sinh đã ký hợp đồng với công ty hoặc chỉ là sinh viên vừa tốt nghiệp, thậm chí còn chưa tìm được công ty đầu quân. Còn cô, cô là thiên kim tiểu thư của nhà họ Tống, từ ngày sinh ra đã định sẵn là cao quý hơn bọn họ gấp vạn lần.
Cái gọi là “hạ trùng bất khả ngữ băng” (kẻ hạ đẳng không thể nói chuyện về những điều cao quý), cô chấp nhặt với bọn họ làm gì?
Nghĩ vậy, Tống Điềm Điềm lập tức mất hết hứng thú trò chuyện, lạnh nhạt nói: “Sắp đến giờ ghi hình rồi, tôi đi thay đồ đây.”
Đám người xung quanh cũng nhanh chóng tản ra.
Họ đến tham gia chương trình này là vì mong có một thứ hạng tốt, qua đó tìm cho mình một tương lai sáng sủa hơn. Việc lấy lòng thiên kim tiểu thư nhà họ Tống như Tống Điềm Điềm bỗng trở thành thứ yếu.
Rất nhanh sau đó, họ đều thay đồ và tập trung tại trường quay.
Chỉ còn lại một mình Tả Thần Tinh ở trong phòng thay đồ, lặng lẽ rơi nước mắt.
Trang điểm lem thì không sao, cô có thể sửa lại trong chớp mắt. Nhưng vấn đề là chiếc váy của cô đã bị xé rách, trong phòng thay đồ lại không có kim chỉ. Cô không thể bước ra ngoài với tình trạng như vậy.
Đúng lúc cô đang bối rối, đạo diễn Từ ở bên ngoài đã bắt đầu điểm danh.
Ông đếm hai lần, vẫn thiếu một người. “Cô quản lý hiện trường, gọi tên kiểm tra xem thiếu ai.”
“Không cần đâu, tôi biết thiếu ai rồi.” Tống Điềm Điềm bước lên một bước, đắc ý nói ra ba chữ: “Tả Thần Tinh.”
Ngồi đối diện cô, Dư Vãn khẽ nhíu mày.
Tả Thần Tinh chính là cô gái mà cô vừa tình cờ gặp khi nãy. Dù chỉ trao đổi vài câu ngắn ngủi, nhưng cô cảm nhận được Tả Thần Tinh là người rất nghiêm túc trong công việc. Theo lý mà nói, cô ấy sẽ không để xảy ra chuyện như thế này.
Đạo diễn Từ tỏ ra vô cùng bất mãn: “Hôm nay là buổi quay đầu tiên, sao cô ấy lại đến muộn? Gọi điện thoại xem cô ấy ở đâu.”
Máy quay đã lắp sẵn, không thể để một người làm chậm tiến độ của cả đoàn được.
“Đạo diễn, có lẽ ông không biết đấy thôi, Tả Thần Tinh kia kiêu căng lắm. Cô ta muốn tất cả mọi người phải chờ mình, tận hưởng cảm giác được nâng như bà hoàng ấy mà.” Tống Điềm Điềm tiếp tục giọng điệu châm biếm.
Những người đi theo cô cũng đồng loạt phụ họa, thêu dệt đủ loại tội lỗi lên đầu Tả Thần Tinh. Biến cô ấy thành một kẻ kiêu ngạo, khó ưa.
Những người khác tuy không muốn hùa theo Tống Điềm Điềm nhưng cũng không ai đứng ra phản bác. Dù sao, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, tránh rước họa vào thân.
Sắc mặt đạo diễn Từ càng ngày càng khó coi. Nếu Tả Thần Tinh đã có sẵn lượng fan nhất định, ông còn có thể kiên nhẫn đợi thêm chút nữa.
Nhưng vấn đề là, Tả Thần Tinh chỉ là một người mới.
Còn chưa ra mắt đã bày đặt thái độ, nếu sau này nổi tiếng, chẳng phải sẽ càng khó chịu hơn sao?
“Có mặt thì quay, không thì đổi người. Phó đạo diễn, liên hệ nghệ sĩ khác xem ai có thể đến quay tạm.”