Dư Vãn mang đĩa nho khác lên lầu trong ánh mắt kinh ngạc của An Bác.
Không ngoài dự đoán, Lục Trầm quả thật đang ở trong thư phòng.
Dư Vãn đưa nho ra, định dùng lại chiêu cũ.
“Muốn thử không? Vị rất ngọt đấy.”
Lục Trầm không nghĩ ngợi mà từ chối ngay “Không cần đâu, cảm ơn.”
“Đây là chùm cuối cùng rồi.” Dư Vãn không chịu từ bỏ, bổ sung thêm một câu.
“Tôi thấy dưới bếp còn rất nhiều mà.” Lục Trầm có chút khó hiểu: “Mới chút thời gian mà cô đã ăn hết rồi sao?”
Dư Vãn bỗng đứng sững lại, cảm giác ngượng ngùng trào dâng trong lòng.
Cô vô thức đưa tay sờ mũi: “Không phải, ý tôi là đây là chùm cuối cùng tôi mang lên.”
Lục Trầm gật đầu “Lúc nào muốn ăn tôi sẽ xuống lấy.”
Dư Vãn chẳng còn cách nào, không ngờ người tưởng dễ đối phó nhất lại là người khó chiều nhất.
【Chị Dư cạn lời rồi, cười c.h.ế.t mất.】
【Lục Trầm không giống An Bác dễ lừa chút nào, kế hoạch của Dư Vãn thất bại rồi!】
【Tôi cá năm gói mì cay là nhiệm vụ của chị Dư liên quan đến nho.】
Dư Vãn cắn chặt răng, quyết định hành động mạnh tay.
Vì bữa tối hôm nay, cô liều mạng rồi!
Dư Vãn từ từ tiến lại gần Lục Trầm, nhân lúc anh không để ý, cô bất ngờ lao tới.
Càng lúc khuôn mặt của người đàn ông càng gần, Dư Vãn như nhìn thấy tia hy vọng của chiến thắng.
Nhưng ngay giây tiếp theo, cô lao vào khoảng không.
Lục Trầm đứng sang một bên, ánh mắt phức tạp.
“Chỉ là tôi không muốn ăn nho, không cần phải ám sát tôi.”
Dư Vãn gãi đầu bối rối: “Hiểu lầm, hiểu lầm thôi, tôi cũng chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ.”
【Haha, ám sát, đường suy nghĩ của Lục Trầm đúng là độc đáo.】
【Tìm cho chị Dư cái lỗ mà chui đi nào!】
Lục Trầm khẽ giãn lông mày “Nhiệm vụ gì vậy? Thực ra cô có thể nói thẳng với tôi mà.”
Nghĩ đến quy tắc của trò chơi, Dư Vãn cảnh giác hỏi lại.
“Vậy anh sẽ không tiết lộ nhiệm vụ của tôi, khiến tôi đứng bét chứ?”
Lục Trầm bất lực “Tôi trông có giống kẻ đê tiện vậy không?”
Dư Vãn định gật đầu, nhưng vì nhiệm vụ, sau khi đấu tranh tâm lý, cô chọn cách lắc đầu.
Lục Trầm như đang hứa chắc chắn, khiến Dư Vãn cảm thấy lời đề nghị này rất đáng cân nhắc.
“Nếu cô không tin, tôi có thể nói cho cô biết nhiệm vụ của mình.”
“Điều đó không hay lắm đâu, nhưng tôi tin anh.” Dư Vãn khách sáo vài câu, rồi lập tức chuyển giọng: “Nhưng nếu anh đã muốn nói thì tôi cũng không ngăn cản.”
【Tin tưởng: không. Không tin tưởng: có】
【Một chiêu mượn gió bẻ măng, miệng thì bảo không cần, nhưng lòng thì thành thật ghê!】
【Aaaaa, đó là Lục Trầm đấy! Dư Vãn, tôi ra lệnh cho cô, ngay lập tức tin tưởng anh ấy vô điều kiện!】