“Vãn Vãn, em thật đẹp.”
Ngay lúc Lục Trầm định cúi xuống hôn cô, một hồi chuông điện thoại bất chợt vang lên, phá vỡ bầu không khí lãng mạn.
Là điện thoại của mẹ Lục gọi đến.
Anh liếc nhìn màn hình, sau đó đặt điện thoại sang một bên, hoàn toàn không có ý định nghe máy.
Cho đến khi Dư Vãn lên tiếng: “A Lục, anh cứ nghe điện thoại trước đi. Em sẽ dọn bàn. Dù sao thì đó cũng là mẹ anh, hai người không thể hoàn toàn không giao tiếp với nhau.”
“Vãn Vãn, hay là em về phòng trước đi, để anh dọn bàn.” Lục Trầm vẫn còn chút do dự.
Mỗi lần mẹ anh gọi điện, lời lẽ đều xoay quanh Dư Vãn, mà câu nào cũng khó nghe.
Anh không muốn Vãn Vãn phải nghe những lời cay nghiệt ấy.
Dư Vãn chỉ cần liếc mắt cũng nhìn thấu tâm tư của anh, mỉm cười nói: “Vậy em lên phòng trước, anh dọn dẹp xong thì lên tìm em nhé.”
“Được.” Lục Trầm nhìn theo bóng lưng cô, lúc này mới bấm nút nghe.
Giọng nói không mấy hài lòng của mẹ anh lập tức truyền đến từ đầu dây bên kia:
“Lục Trầm, vừa nãy con làm gì mà lâu thế mới chịu nghe máy?”
Chưa đợi anh trả lời, bà lại tiếp lời: “Con có phải lại đang lêu lổng với Dư Vãn không?”
Nghe câu này, cơn giận trong lòng Lục Trầm bùng lên dữ dội.
“Lêu lổng” là cái gì chứ?
“Mẹ, con và cô ấy yêu nhau đàng hoàng, đang tính chuyện kết hôn. Xin mẹ đừng nói những lời khó nghe như vậy.”
“Ai cho phép hai đứa kết hôn?” Mẹ Lục lớn tiếng:
“Lục Trầm, mẹ nói rõ ràng rồi, con muốn chơi bời với cô ta thì mẹ không cấm nhưng nếu muốn cưới cô ta, trừ khi mẹ c.h.ế.t đi. Nếu không, tuyệt đối đừng mong cô ta bước chân vào cửa nhà họ Lục.”
Những lời đồn đại trên mạng, bà đều đã xem qua.
Dư Vãn từng dây dưa với đàn ông khác, lại còn dính líu đến chuyện trốn thuế. Một người tai tiếng như vậy làm sao xứng với con trai bà?
“Vậy nên mẹ gọi điện chỉ để bảo con chia tay với Dư Vãn đúng không?” Lục Trầm lạnh lùng ngắt lời.
Trong lòng anh, sự thất vọng dành cho người mẹ này đã lên đến cực điểm.
Nếu hai người không thể nói chuyện với nhau, thì cũng không cần phí lời làm gì.
Mẹ anh phản bác: “Mẹ nói chuyện này thì sao? Con là con trai mẹ, chẳng lẽ mẹ không có quyền gọi điện cho con?”
Bà cũng không muốn cứ phải lặp đi lặp lại một vấn đề.
Suy cho cùng, chuyện mẹ con bà thành ra như bây giờ đều tại Dư Vãn. Nếu cô ta biến mất, mọi chuyện sẽ tốt đẹp biết bao!
“Mẹ có quyền gọi, con cũng có quyền từ chối. Con đã trưởng thành, là một cá thể độc lập.” Lục Trầm nói xong, không chần chừ thêm mà dứt khoát cúp máy.