【Dư Vãn thật sự là một luồng gió trong lành giữa làng giải trí đầy thị phi.】
【Mà Lục Trầm cũng rất tuyệt vời, bảo sao hai người họ lại có thể đến với nhau, đúng chuẩn cặp đôi trong sáng.】
【Khoan đã… chỉ mình tôi nhớ đến đạo diễn của “Ưu Ưu Trình Diễn” thôi sao? Họ vừa mới công bố chính thức chấm dứt hợp đồng với Dư Vãn, vậy mà bây giờ chính quyền lại đích thân trả lại sự trong sạch cho cô ấy. Đạo diễn chắc khóc ngất trong nhà vệ sinh rồi.】
Quả thật, đạo diễn Từ đang khổ sở muốn chết.
Nhất là khi nhà đầu tư gọi điện tới mắng xối xả: “Ai cho phép ông tự ý chấm dứt hợp đồng với Dư Vãn? Ông có biết bây giờ cả mạng xã hội đang cười vào mặt chúng ta không?”
“Tổng giám đốc Trương, tôi đâu ngờ sự việc lại thành ra thế này, tôi cũng chỉ nghĩ cho chương trình mà thôi…” Đạo diễn Từ cảm thấy cay đắng không nói thành lời.
Hai năm gần đây, vì làng giải trí bị kiểm soát nghiêm ngặt, nhiều ngôi sao lần lượt sụp đổ hình tượng. Đặc biệt là các vụ trốn thuế, hầu như ai dính vào cũng bị tiêu diệt.
Khi tin tức nhân viên của Dư Vãn bị cảnh sát đưa đi điều tra vừa nổ ra, ai nấy đều nghĩ sự nghiệp của cô cũng sẽ sụp đổ.
Ông cũng không ngoại lệ.
Nhưng nào ngờ, sự việc lại diễn biến thế này.
“Nghĩ cho chương trình? Vậy sao ông không nói với tôi trước? Rốt cuộc ai là nhà đầu tư, ông hay tôi?”
Tổng giám đốc Trương tiếp tục gào lên: “Tôi mặc kệ ông dùng cách gì, tóm lại phải thuyết phục Dư Vãn quay lại. Nếu không, ông cứ chuẩn bị cuốn gói đi, tôi sẽ đổi đạo diễn mới.”
“Được, tôi sẽ đi ngay.”
Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng đạo diễn Từ rõ hơn ai hết: Hợp đồng chấm dứt đã ký, Dư Vãn chắc chắn không quay lại nữa.
Ai mà chẳng có tự trọng, huống chi cô ấy là Ảnh hậu, không thiếu cơ hội tham gia các chương trình khác.
Đúng lúc ông đang lo lắng, điện thoại lại reo lên.
Ông vội bắt máy, “Alo, có chuyện gì vậy?”
“Đạo diễn Từ, trước đó anh từng mời nghệ sĩ nhà chúng tôi làm giám khảo. Nhưng tôi vừa xem lại lịch trình, thời gian quá dày đặc nên không thể tham gia ghi hình cùng chương trình. Hẹn anh dịp khác vậy nhé.”
Người quản lý bên kia không cho ông kịp phản ứng, nói xong liền cúp máy.
Lúc này, đạo diễn Từ thật sự muốn khóc.
Lăn lộn trong giới giải trí bao năm, ông biết thừa đây không phải vì lịch trình bận rộn mà là đối phương không muốn nhúng tay vào vụ lùm xùm này.
Nếu không thể mời Dư Vãn quay lại, chương trình chắc chắn sẽ bị hủy.
Không còn cách nào khác, đạo diễn Từ nghĩ đến một người, Trần Phong.
Bất kể trời đã khuya, ông vẫn lập tức tới phòng của Trần Phong và ra tối hậu thư: “Ngày mai cậu phải đi xin lỗi Dư Vãn, cầu xin cô ấy quay lại.”
“Dựa vào gì chứ? Tôi không đời nào cúi đầu.” Trần Phong lập tức từ chối.