Dư Vãn dặn dò Kiều Sở Sở:
“Em làm đúng rồi. Hợp đồng chấm dứt đã ký xong, chị không thể quay lại nữa. Nếu họ còn tới, cứ để bảo vệ ngăn họ ở ngoài là được.”
“Em cũng nghĩ vậy đó chị Dư. Bọn họ đúng là đoàn chương trình quá đáng.” Kiều Sở Sở thay cô bất bình.
Đạo diễn Từ thật sự là kiểu người nịnh trên đạp dưới.
“Dạo này chuyện công ty chị nhờ em lo liệu trước. Chị đang đi nghỉ ở nơi khác.” Dư Vãn nhắn nhủ vài câu đơn giản.
Kiều Sở Sở hơi ngẩn ra. Thảo nào không liên lạc được với chị Vãn, hóa ra chị ấy đi nghỉ dưỡng.
Quả thật, dạo này chị Vãn bận rộn quá nhiều.
“Vậy chị cứ chơi vui vẻ nhé. Em không làm phiền nữa.”
Dư Vãn đặt điện thoại xuống, đúng lúc đó bà chủ quán mang bún ra. Cô dùng đũa gắp một miếng bún cho vào miệng, cảm giác thơm ngon vô cùng.
Ăn uống no nê xong, hai người vừa đi dạo vừa tiêu cơm.
Nhịp sống của thành phố này rất chậm rãi, vô cùng thích hợp để nghỉ dưỡng tuổi già.
“A Lục, sau này chúng ta già đi, có thể đến đây ở một thời gian.”
Dư Vãn hít thở không khí, ánh mắt khép hờ tận hưởng làn gió mát.
Lục Trầm chỉ cười, không nói gì.
Không biết từ khi nào, cả hai đã đi đến chợ ngọc phỉ thúy. Ở đây có hai dãy phố và một trung tâm thương mại, tất cả đều bán ngọc.
Đã đến đây rồi, Dư Vãn nghĩ nhân tiện mua cho mẹ Lục một chiếc vòng tay phỉ thúy.
Cô nắm tay Lục Trầm bước vào một cửa hàng.
“Chủ tiệm, tôi muốn mua một chiếc vòng cho bậc trưởng bối. Anh giúp tôi chọn cái tốt nhất ở đây nhé.”
Quà tặng mẹ chồng dĩ nhiên không thể là món đồ tầm thường.
Dù gì, đây cũng là tấm lòng của người con dâu.
Chủ tiệm nhìn khí chất của hai người, lập tức mang ra chiếc vòng đẹp nhất trong tủ. Đó là một chiếc phỉ thúy băng lam có họa tiết mây bay rất sinh động, chính giữa còn điểm một vệt xanh hoàng gia hiếm có.
“Chiếc vòng này tuy không quý bằng loại toàn xanh lục nhưng họa tiết mây bay của nó là độc nhất vô nhị. Dù cô đi hết cả khu chợ này cũng không tìm được cái thứ hai đâu.” Chủ tiệm tự tin giới thiệu.
Trước khi đến đây, Dư Vãn đã tham khảo rất nhiều trên mạng, nhưng thực sự chưa từng thấy chiếc nào như vậy.
Cô biết ông chủ không hề nói quá.
Chủ tiệm tiếp tục hỏi: “À, trưởng bối nhà cô có kích thước cổ tay bao nhiêu? Chiếc vòng này không phải ai cũng đeo được. Nếu đeo vừa, tôi đảm bảo không còn gì hợp hơn.”