Site icon TruyenVnFull

Lật Bàn Rồi! Ngôi Sao Tuyến 18 Bỗng Chốc Vụt Sáng! - Chương 160

“Được thôi, chúng ta quay lại khách sạn cất vòng tay trước, sau đó đi công viên giải trí nhé.”

 

Dư Vãn đồng ý ngay, vẻ mặt đầy hào hứng.

 

Đối với nhiều người, một người trưởng thành đi công viên giải trí có thể hơi trẻ con. Nhưng với cô, điều đó lại hoàn toàn khác.

 

Hồi nhỏ, khi những đứa trẻ khác được theo ba mẹ đi chơi, cô lại phải ở nhà làm không hết việc nhà. Rửa mãi cũng không hết bát, giặt mãi cũng không xong quần áo. Xong xuôi rồi, cô còn phải ra ngoài “chơi” cùng em trai.

 

Nói là chơi, thực chất chỉ là làm người hầu cho em. Hồi đó, cô luôn ước mơ một lần được đi công viên giải trí.

 

Lớn lên, cô đã có tiền, cũng có thời gian nhưng chẳng muốn đi một mình. Hôm nay hiếm hoi Lục Trầm rủ rê, càng nghĩ cô càng thấy háo hức.

 

“Giờ đã chiều rồi, chúng ta phải nhanh lên, nếu không sẽ chẳng chơi được bao lâu đã phải quay về khách sạn.”

 

“Được thôi, công chúa, mời lên xe.”

 

Lục Trầm giúp cô mở cửa xe, cúi người như một hiệp sĩ.

 

Khoảnh khắc đó, anh thật sự giống một hiệp sĩ đến từ cổ tích.

 

Dư Vãn bật cười: “A Lục, anh không sợ bị nhận ra sao? Nếu có ai đó đăng lên mạng, thể diện của anh phải làm sao đây?”

 

“Không ai nhận ra đâu.”

 

Lục Trầm nói chắc như đinh đóng cột, nhưng ngay khoảnh khắc sau, anh đã bị vả mặt.

 

Bên kia đường bỗng vang lên tiếng hét chói tai của các cô gái trẻ.

 

“Là Lục Trầm! Thầy Lục!”

 

“Người bên cạnh không phải là Dư Vãn sao? Trời ơi, tôi đẩy thuyền CP của họ, giờ gặp được ngoài đời rồi, ngọt c.h.ế.t mất.”

 

“Hu hu hu! Công chúa và hiệp sĩ phiên bản đời thực, g.i.ế.c tôi đi để tôi chúc mừng họ.”

 

Lục Trầm rõ ràng lúng túng, tay chân không biết để đâu.

 

Anh thắc mắc: “Anh đã đeo khẩu trang và kính râm rồi, sao vẫn bị nhận ra?”

 

“Vì họ là fan của anh mà. Chỉ cần nhìn bóng lưng cũng nhận ra được anh. Bây giờ bị nhận ra rồi, hay là chúng ta qua chào họ một tiếng đi?”

 

Dư Vãn cảm thấy nếu cứ đi thẳng thì không hay lắm.

 

Dù Lục Trầm giờ đã rút khỏi giới giải trí, không còn phụ thuộc vào fan. Nhưng fan đã yêu mến anh bao lâu, từng ủng hộ và bỏ phiếu cho anh, giờ mà không chào hỏi thì không hợp tình.

 

“Cũng đúng, vậy chúng ta cùng qua đi.” Lục Trầm nắm lấy tay Dư Vãn.

 

Cả hai cùng bước qua đường, đi đến trước mặt các fan.

 

Các fan càng kích động hơn, muốn nói gì đó nhưng lại ngại ngùng.

 

Cuối cùng, có người nhỏ giọng hỏi: “Hai người đến đây du lịch ạ?”

 

“Đúng vậy, dạo gần đây tôi bận quá nên nhân dịp này nghỉ ngơi vài ngày, ghé đây chơi. Các bạn có muốn chụp hình hay xin chữ ký không?” Dư Vãn tháo khẩu trang, nở nụ cười thân thiện.

 

Khuôn mặt cô rực rỡ, các đường nét thanh tú, làn da mịn màng không tì vết, ngay cả dưới ánh nắng cũng không nhìn thấy lỗ chân lông.

Exit mobile version