Lật Bàn Rồi! Ngôi Sao Tuyến 18 Bỗng Chốc Vụt Sáng! - Chương 162
“Thượng Tân Mai.”
Ông cụ Lục không để ý đến Tống Nghiên, mà trực tiếp gọi thẳng tên của mẹ Lục.
Mẹ Lục biết, ông cụ lại không vui rồi.
Bà không dám phát cáu trước mặt ông, đành phải dịu giọng hỏi:
“Ba, không biết ba tìm con có chuyện gì ạ?”
“Bình thường, tôi ít đến chỗ cô là để tôn trọng không gian riêng tư của các cô cậu trẻ. Tôi cũng từng trải qua thời trẻ nhưng điều đó không có nghĩa là cô được phép đưa người không ra gì về nhà ở lâu dài. Cô không thấy mình làm quá rồi sao?”
Ông cụ nói chuyện với mẹ Lục nhưng ánh mắt lại thường xuyên liếc về phía Tống Nghiên.
Ý ông cụ đã quá rõ ràng.
Trong căn phòng này, chẳng có nhiều người, cái “người ngoài” mà ông nói đến không phải là Tống Nghiên thì còn ai?
Mặt Tống Nghiên lập tức đỏ bừng, cảm giác xấu hổ khó tả lan khắp cơ thể.
Rõ ràng cô mới là vị hôn thê của Lục Trầm là người phụ nữ có tư cách đứng ở đây nhất. Thế nhưng vì Dư Vãn, cô lại trở thành “người ngoài” trong mắt ông cụ.
“Ba, Nghiên Nghiên là khách của con, ba đừng quên cháu ấy còn là vị hôn thê của Lục Trầm. Tương lai chúng ta sẽ là người một nhà, đâu còn chuyện ai là người ngoài nữa.” Mẹ Lục nhanh chóng giảng hòa.
Nhưng ông cụ Lục không phải người dễ bị dỗ dành.
Ánh mắt ông càng thêm lạnh lùng: “Thật xin lỗi ông cụ Lục, là cháu đã quấy rầy. Cháu xin phép về trước.”
Tống Nghiên chủ động rút lui.
Cô mỉm cười với mẹ Lục: “Bác gái, con đi trước đây. Mọi người đừng vì con mà giận nhau.”
Nhìn bóng dáng cô rời đi, mẹ Lục càng thấy hài lòng.
Dù trên mạng có không ít người chỉ trích Tống Nghiên nhưng bà lại cảm thấy cô gái này thật sự không tệ. Lúc nào cũng suy nghĩ cho bà, hôm nay lại biết chủ động tránh mặt.
Trái ngược với mẹ Lục, ông cụ Lục lại hoàn toàn không nghĩ như vậy.
Ông không vui trách mắng: “Lần trước tôi đã nói rõ ràng với cô. Tưởng cô hiểu ra, nhưng xem ra vẫn hồ đồ như trước. Làm sao cô có thể để Tống Nghiên ở lại nhà mình? Cô ấy chưa danh chính ngôn thuận, việc này mà lan ra ngoài, người ta sẽ nhìn nhà họ Lục thế nào?”
Nhà cổ của họ Lục thực ra có hai biệt thự liền kề.
Bình thường, ông cụ Lục sống ở biệt thự bên cạnh. Hàng ngày trồng hoa, đánh Thái Cực Quyền, rất ít khi can dự vào chuyện của con cháu.
Nếu không phải vì tiệc mừng thọ ngày mai của mẹ Lục, ông cũng chẳng bước chân đến đây.
Trên đường đến, ông tình cờ nghe các bà giúp việc trò chuyện, mới biết con dâu mình làm việc hoang đường đến vậy.
“Người ngoài ai cũng biết Lục Trầm và Dư Vãn đang yêu nhau. Cô để Tống Nghiên ở đây chẳng khác nào đưa con trai mình vào tầm ngắm chỉ trích. Thời này không phải phong kiến, đừng dùng cái kiểu chọn thê thiếp ấy nữa.
“Còn Tống Nghiên, một cô gái chưa chồng, sao lại không hiểu được chút đạo lý này?”
“Ba, chuyện này không phải lỗi của Nghiên Nghiên. Là con bảo nó đến đây để bầu bạn với con.”