Site icon TruyenVnFull

Lật Bàn Rồi! Ngôi Sao Tuyến 18 Bỗng Chốc Vụt Sáng! - Chương 164

Nhưng vào lúc này, Lục Trầm cũng chẳng còn cách nào để nói gì thêm.

 

Anh nắm lấy cánh tay của Dư Vãn, dùng hành động thực tế để tuyên bố với mọi người rằng Dư Vãn mới chính là một nửa của anh.

 

“Mẹ.”

 

Phía sau bỗng vang lên một giọng nói yêu kiều.

 

Là Tống Nghiên đã đến.

 

Cô bước thẳng đến bên cạnh mẹ của Lục Trầm, khoác lấy cánh tay bà, ngọt ngào chúc:

 

“Mẹ nuôi, chúc mừng sinh nhật! Chúc mẹ mãi mãi tuổi mười tám.”

 

“Con bé này, đúng là miệng ngọt như mía lùi.”

 

Trên gương mặt được chăm sóc kỹ lưỡng của bà Lục nở rộ những nếp cười rạng rỡ.

 

Bà nắm lấy tay Tống Nghiên, hai người đứng chung với nhau.

 

Ngay cả Lục Trầm, con trai ruột của bà cũng chỉ đứng bên cạnh, không bằng được.

 

Những người có mặt đều là người tinh ý, thấy cảnh tượng này, ai còn không hiểu rõ?

 

Trong đám đông đã vang lên những tiếng thì thầm.

 

“Sao tôi chưa nghe nói nhà họ Lục lại có thêm một cô con gái nuôi?”

 

“Con gái nuôi gì chứ, rõ ràng là con dâu được công nhận.”

 

“Nhưng bạn gái của Lục Trầm không phải là Dư Vãn sao? Chuyện này cả mạng xã hội đều biết mà, hôm nay Dư Vãn cũng đến đây, làm vậy chẳng phải quá đáng lắm sao?”

 

“Bạn gái thì sao? Người thực sự bước vào cửa nhà họ Lục phải được mẹ chồng chấp nhận. Nhà họ Tống dù gì cũng là gia đình kinh doanh, cha mẹ song toàn, khác xa với một cô nhi.”

 

“Nhưng Tống Nghiên là nghệ sĩ tai tiếng, tham gia sự kiện còn bị từ chối, nhà họ Lục sao lại muốn dính dáng đến cô ta?”

 

“Nghệ sĩ tai tiếng thì sao, không làm trong làng giải trí nữa là được. Cô ta sắp thừa kế công ty, sau này là người của giới tư bản. Đến cả ảnh hậu trước mặt tư bản cũng phải ngoan ngoãn.”

 

Trong giới giải trí, nhà đầu tư luôn là ông chủ lớn nhất.

 

Tống Nghiên dựa vào bà Lục, sau này là phu nhân Lục, nữ chủ nhân nhà họ Lục. Cô muốn đầu tư phim nào, chỉ cần quẹt thẻ là xong. Những ngôi sao khác còn bận nịnh bợ cô, ai lại nắm mãi cái mác “nghệ sĩ tai tiếng” mà không buông?

 

Ngay cả Dư Vãn, ảnh hậu nổi tiếng, đối diện với Tống Nghiên chắc cũng phải khách sáo đôi phần.

 

Mặc dù tiếng bàn luận không lớn, nhưng vẫn có vài lời rơi vào tai Lục Trầm.

 

Anh nhíu chặt mày, rất muốn đứng ra nói gì đó.

 

Dư Vãn nhìn anh, nhẹ nhàng ra hiệu rồi kiễng chân thì thầm bên tai:

 

“A Lục, hôm nay là tiệc sinh nhật của mẹ anh, khách khứa đến đều là người được mời. Họ muốn nói gì cứ để họ nói, chỉ là những lời nói suông, không ảnh hưởng gì đến em đâu.”

 

“Vãn Vãn, anh chỉ cảm thấy điều này thật bất công với em.”

 

Đặt mình vào vị trí của cô, nếu hôm nay là anh bị chỉ trích như vậy, Lục Trầm chắc chắn sẽ không nhịn nổi.

 

Cô đến đây để chúc thọ mẹ anh, đâu phải để bị mọi người sỉ nhục công khai.

 

“Không sao, chỉ cần anh đứng về phía em là đủ.”

 

Dư Vãn lắc đầu, ánh mắt bình thản:

 

“Em là diễn viên, vốn sống dưới ánh đèn sân khấu. Nếu vì vài lời nói của người khác mà em không chịu nổi, chẳng phải em nên tự sát từ lâu rồi sao?”

 

Exit mobile version