Bà đành phải từ bỏ ý định để Lục Trầm và Tống Nghiên cùng nhau tiếp khách. Bà buông tay Tống Nghiên ra, bước chân tiến đến bên cạnh ông cụ.
“Ba, ba đến rồi.”
“Mấy người bạn cũ của ba đặc biệt từ nước ngoài bay về để tham dự sinh nhật con. Đi nào, con cùng ba qua chào hỏi họ. Chúng ta là bậc trưởng bối, đừng xen vào chuyện của đám trẻ. Cứ để chúng tự lo.”
Lục phu nhân chỉ có thể gật đầu, không cách nào từ chối.
Thứ nhất, những người đó đều là bạn cũ của ông cụ, lớn tuổi hơn bà rất nhiều, bà không thể không tiếp đãi. Thứ hai, họ đã đặc biệt từ nước ngoài đến tham dự tiệc sinh nhật của bà. Nếu bà mặc kệ, không hỏi han gì, thì chẳng khác nào bà đang quá kiêu ngạo.
Còn Tống Nghiên…
Hiện giờ Lục phu nhân nào còn tâm trí để quan tâm đến cô ta?
Nhìn bóng dáng Lục phu nhân cùng ông cụ rời đi, lòng Tống Nghiên tràn đầy cay đắng.
Cô muốn đi tìm Lục Trầm, nhưng anh đã sớm rời đi, tay nắm chặt lấy tay Dư Vãn. Trong đại sảnh chỉ còn lại một mình cô đứng trơ trọi.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người cô.
Khoảnh khắc này, Tống Nghiên chưa từng cảm thấy bẽ mặt đến vậy.
Cô không muốn tiếp tục ở lại để làm trò cười, liền nhanh chóng rời khỏi phòng tiệc, một mình đứng trong hành lang để gió lạnh thổi qua.
Chu Phi Vũ bước đến bên cạnh cô: “Tống Nghiên, cô định khi nào mới ra tay?”
“Cậu gấp cái gì mà gấp? Dù tôi muốn hành động cũng phải chọn đúng thời cơ. Hiện giờ bọn họ dính chặt lấy nhau như sam, chẳng lẽ tôi có thể ép họ uống thuốc ngay trước mặt mọi người sao?” Tống Nghiên bực tức quát lại.
Trong lòng cô vốn đã đầy ắp phiền muộn, Chu Phi Vũ còn xuất hiện đúng lúc để cô trút giận.
“Không phải tôi gấp, chỉ là thấy bọn họ thân mật thế kia, tôi sợ kế hoạch của chúng ta thất bại thôi.” Chu Phi Vũ vội vàng giải thích.
Hiện tại, vị trí của anh trong công ty vô cùng lúng túng, thậm chí còn không bằng một nhân viên mờ nhạt.
Anh chỉ còn hy vọng đặt vào Tống Nghiên. Đừng nói là giục giã, bây giờ anh ngay cả một câu nặng lời cũng không dám nói.
Nếu chẳng may đắc tội Tống Nghiên, cô ta hoàn toàn có thể thay thế anh bằng người khác. Đến lúc đó, anh biết tìm ai mà khóc?
“Đừng nói nữa, phiền c.h.ế.t đi được.” Tống Nghiên lập tức ngắt lời.
Cô hồi tưởng lại cảnh vừa rồi, càng nghĩ càng cảm thấy uất ức.
Lục Trầm thì bị con hồ ly tinh kia mê hoặc, nhưng tại sao ngay cả ông cụ cũng nhìn trúng cô ta?
Rốt cuộc Dư Vãn có điểm gì tốt chứ!
Chu Phi Vũ ngoan ngoãn ngậm chặt miệng, không dám nói thêm một lời.
Anh đứng đó một lúc, cho đến khi Tống Nghiên mất kiên nhẫn phẩy tay:
“Đi mau đi, đừng để ai phát hiện chúng ta đứng chung với nhau. Bên ngoài, chúng ta phải giữ khoảng cách.”
“Được, tôi đợi tin nhắn của cô.” Chu Phi Vũ lập tức rời đi.
Tống Nghiên đứng đó, một mình đón gió lạnh.
Rất nhanh, tâm trí cô lại hướng về phía Lục Trầm. Không biết bây giờ anh thế nào rồi? Liệu anh có giây phút nào nhớ đến cô không?
Bên này, Lục Trầm dẫn Dư Vãn đến gặp bạn bè.
Nhìn thấy hai người họ, nhóm bạn không khỏi trêu ghẹo: