Lục Trầm không vội ăn bánh, mà chờ đợi một điều.
Anh muốn xem mẹ mình có chủ động cắt một miếng bánh cho Dư Vãn hay không.
Lục phu nhân rất muốn đặt d.a.o xuống ngay.nhưng ánh mắt của ông cụ Lục đứng bên cạnh như một lời nhắc nhở. Bà hiểu rõ, nếu không cắt bánh cho Dư Vãn, ông cụ nhất định sẽ nổi giận.
Sau khi suy nghĩ kỹ, Lục phu nhân miễn cưỡng cắt một miếng nhỏ:
“Đây là phần của cô.”
So với những phần bánh của người khác, miếng bánh của Dư Vãn nhỏ hơn hẳn một vòng, gần như không có kem, chỉ toàn là lớp cốt bánh khô.
Tuy nhiên, Dư Vãn không hề để tâm.
Trong thời buổi hiện nay, việc ăn một miếng bánh chẳng còn là chuyện lớn. Nếu thích, cô có thể mua mười cái bánh, mỗi cái ăn một miếng cũng chẳng vấn đề gì.
Cô biết bà Lục thiên vị Tống Nghiên và có thành kiến với mình nhưng chỉ cần giữ vẻ ngoài ổn thỏa là được. Nếu cô so đo từng chút, chỉ khiến bản thân thêm phiền muộn.
“Vãn Vãn, anh không thích ăn kem, ngán lắm. Đổi phần cho anh đi.”
Lục Trầm lập tức lấy đĩa bánh trên tay Dư Vãn, đổi bằng phần bánh của mình.
Như vậy, miếng “bánh trần trụi” mà Lục phu nhân cố tình dành cho Dư Vãn cuối cùng lại nằm trong tay Lục Trầm.
Trong khi tất cả mọi người đều cầm những miếng bánh trang trí tinh xảo, chỉ có phần của Lục Trầm là khác biệt.
Lục phu nhân nhìn mà trong lòng tức tối không chịu được.
Bà vốn định làm khó Dư Vãn khiến cô trở thành trường hợp đặc biệt trong buổi tiệc. Nhưng ngược lại, điều này như một mũi tên quay lại chính bà.
Ông cụ Lục thấy hết mọi chuyện, chỉ có thể thở dài bất lực.
Con dâu của ông thật quá khôn lỏi, đến việc chia bánh cũng gây chuyện.
Cái bánh này rất lớn, đủ mười tầng, dù mọi người ăn thoải mái cũng không hết. Cắt cho Dư Vãn thêm một chút thì có làm sao? Chẳng lẽ chỉ vì một miếng bánh mà Lục gia sẽ phá sản?
Dư Vãn đã đến đây rồi, vậy mà bà cứ nhắm vào cô khiến mọi người mất vui. Làm thế có đáng không?
“Mẹ nuôi, bánh ngon quá! Con muốn kính mẹ một ly rượu.”
Tống Nghiên cầm ly rượu bước tới.
Đây là tín hiệu mà cô và bà Lục đã hẹn trước. Uống rượu nghĩa là kế hoạch có thể bắt đầu.
Lục phu nhân gật đầu, vỗ tay ra hiệu.
Một nhân viên phục vụ mang khay rượu đến, trên đó đặt vài ly champagne. Trong đó, có một ly đã bị thêm thuốc.
Bà cẩn thận cầm đúng ly đó, đưa cho Lục Trầm:
“Hôm nay mẹ con ta cùng uống một ly nhé.”
Tống Nghiên cũng cầm một ly khác đưa cho Dư Vãn:
“Dư Vãn, đây là loại champagne hảo hạng, cô cũng nên thử đi.”
Lục phu nhân nghĩ chỉ có một ly bị hạ thuốc.
Nhưng thực tế, Tống Nghiên đã chuẩn bị hai phương án.