Nhưng ngay sau đó, Tống Nghiên chợt nghĩ, ly rượu có bỏ thuốc đó là chính tay cô mang đến cho Dư Vãn.
Cô cũng chính mắt nhìn thấy Dư Vãn uống hết ly rượu đó, người bị bỏ thuốc rõ ràng là Dư Vãn, tuyệt đối không thể nào là cô.
Tống Nghiên từ dưới đất bò dậy, phủi bụi trên người, rồi men theo cầu thang bước lên.
Mỗi bước chân đi lên, cảm giác choáng váng trong đầu cô lại càng tăng thêm.
Cô không biết mình đã làm thế nào để leo hết đoạn cầu thang đó, đến khi lên đến tầng hai, cô ngồi phịch xuống đất, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Cô cảm thấy nhiệt độ xung quanh mỗi lúc một nóng hơn. Rõ ràng bây giờ đã vào thu, hôm nay gió lại lớn, đáng lẽ ra phải rất mát mẻ.
Nhưng cơ thể cô không ngừng đổ mồ hôi, giống như đang xông hơi vậy. Cô liên tục đưa tay lau mồ hôi trên trán, lần này đến lần khác.
Tất nhiên cô không hề chú ý đến bóng dáng của Dư Vãn xuất hiện ở đầu hành lang bên kia.
Lúc này, Dư Vãn gần như sắp phát điên.
Nếu như Lục Trầm thực sự bị tính kế, rồi xảy ra chuyện gì với Tống Nghiên. Dù mọi thứ không phải do anh tự nguyện, cô cũng không thể chấp nhận được.
Cô muốn tìm Lục Trầm ngay lập tức nhưng lại không biết anh đang ở đâu, đành phải tìm từng phòng một.
Vừa kéo cánh cửa của căn phòng đầu tiên, một bàn tay từ bên trong vươn ra, lập tức kéo cô vào.
“Ai vậy?”
Dư Vãn hoảng sợ đến cực độ.
Cô vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng ngay giây tiếp theo đã bị một người đè xuống.
Người đang đè lên cô khẽ thì thầm một tiếng:
“Vãn Vãn…”
Giọng nói này rất quen thuộc.
Là Lục Trầm.
Dư Vãn ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt của Lục Trầm, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
“Em không đi đâu, anh chờ em một chút, em đi đóng cửa lại. Nếu không, lát nữa có người ngoài vào thì sao.”
“Không, em đừng đi.”
Lục Trầm ôm chặt cô, nhất quyết không buông tay.
Lúc này, dưới tác dụng của thuốc, lý trí của anh đã hoàn toàn tan biến.
Anh chỉ biết rằng bản thân đang rất khó chịu, khao khát muốn trút bỏ cảm giác này.
Dư Vãn đưa tay chạm lên khuôn mặt anh.
“Sao anh nóng thế này?”
“Vãn Vãn.”
Lục Trầm nắm lấy tay cô, giọng khàn đặc.
“Là em đúng không, Vãn Vãn?”
“Là em. Chúng ta lên giường đi, anh đứng dậy trước đã.”
Dư Vãn chống tay xuống đất để đứng dậy, sau đó kéo Lục Trầm lên.
Cô nhanh chóng thoát khỏi tay anh, rồi chạy ra cửa, khóa trái lại thật nhanh, sau đó mới quay vào.
Lục Trầm không biết cô vừa làm gì, chỉ nghĩ rằng cô định bỏ chạy.