Dư Vãn đã sớm lường trước được, so với sự ngạc nhiên của những người khác, cô có vẻ bình thản hơn nhiều.
Cô tìm đến Lục Trầm, rồi giơ lên nguyên liệu trên tay.
“Chúng ta hợp tác nhé, tôi thấy anh chưa chọn món chính, bên tôi vừa hay có.”
Lục Trầm không chút do dự: “Được.”
An Bác và Bạch Kỳ cũng tạo thành một nhóm, còn lại Tạ Hãn và Tống Nghiên tự động ghép cặp thành nhóm.
Đối với việc nấu ăn, Dư Vãn thật sự rất thành thạo.
Cô sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ, từ nhỏ việc nhà gần như đều là do cô làm, nấu ăn cũng là chuyện thường ngày.
“Nếu anh không biết nấu, tôi tự làm cũng được.”
Dư Vãn vừa buộc tạp dề, vừa quay lại nói với Lục Trầm.
Không ngờ Lục Trầm đã sớm buộc xong tạp dề “Không cần, chúng ta cùng nhau làm.”
Dư Vãn hơi ngạc nhiên một chút, với vị trí của Lục Trầm, mấy việc nhỏ nhặt này chắc đều có trợ lý làm, cô không ngờ anh còn biết nấu ăn.
Lục Trầm rất nhanh nhẹn xử lý nguyên liệu, đồng thời cho dầu vào chảo, một loạt động tác liền mạch như nước chảy mây trôi.
Dư Vãn lặng lẽ cho Lục Trầm một lời khen ngầm, sau đó bước tới giúp đỡ.
Chẳng ai ngờ rằng, lúc này bình luận trên mạng lại sôi nổi thêm một chút.
【Ai hiểu, biết nấu ăn chính là của hồi môn tốt nhất của một người đàn ông!】
【Đại thần nấu ăn thuần thục quá, ngôi sao về nhà cũng tự nấu cơm sao?】
Khoảng nửa tiếng sau, phía Dư Vãn đã xong.
Trứng xào cà chua, thịt xào ớt xanh, thêm hai bát cơm chiên trứng.
Dù chỉ là những món ăn đơn giản nhất, nhưng đầy đủ sắc hương vị.
Dư Vãn bày biện đồ ăn lên bàn, lúc này mới rảnh tay đi xem tiến độ của các nhóm khác.
Nhóm An Bác tuy có chút luống cuống nhưng vẫn xem như có trật tự.
Nhóm của Tạ Hãn thì đúng là một mớ hỗn loạn, bám theo công thức mà làm từng chút một.
Nhưng tình hình không mấy khả quan, Tống Nghiên chỉ đứng bên chỉ đạo, còn tất cả nguyên liệu đều do Tạ Hãn tự mình xử lý.
Khổ nỗi anh ta lại chọn nguyên liệu khó nhất – cua hoàng đế, giờ vẫn đang chiến đấu với đôi chân cua.
Lục Trầm đưa đũa cho Dư Vãn
“Ăn cơm trước đi.”
Dư Vãn thu lại tầm mắt, tự nhiên nhận lấy: “Cảm ơn.”
Ăn được nửa chừng, đột nhiên nghe thấy từ bếp vang lên một tiếng hét chói tai.
Tiếng này nghe rất quen, Dư Vãn đặt đũa xuống rồi chạy tới hóng chuyện.
Tạ Hãn ôm tay: “Tay của tôi! Hình như tay tôi bị nhiễm trùng rồi, mau đưa tôi đến bệnh viện!”
Buổi phát sóng trực tiếp đột nhiên xảy ra sự cố, buộc phải tạm dừng.
Bác sĩ của đoàn phim nhanh chóng bước lên xử lý, Dư Vãn cũng bước lên vài bước.
Tạ Hãn dù thế nào cũng không chịu buông tay, luôn miệng kêu phải đi bệnh viện.
Bác sĩ không làm gì được anh ta, nói hết lời mới thuyết phục được anh ta thả tay ra.
Tay của Tạ Hãn lộ ra trước mắt mọi người, Dư Vãn không nhịn được mà bật cười.