“Cảm ơn Vương tổng, ngài chính là ân nhân tái sinh của tôi, là ân nhân cả đời này của tôi.”
Tạ Hãn cầm điện thoại, xúc động đến mức không kiềm chế nổi.
Vương tổng chỉ gặp anh ta đúng một lần mà còn chịu giúp đỡ, trong khi đó Dư Vãn – người từng ở bên anh ta suốt bao năm trời – lại dửng dưng bỏ mặc anh ta c.h.ế.t chìm.
Cái con đàn bà c.h.ế.t tiệt ấy.
Vương tổng đột nhiên đổi giọng:
“Tạ Hãn, tôi chỉ nói là có thể tạo điều kiện cho cậu, nhưng tôi đâu bảo là bây giờ.”
Trái tim vừa bay lên mây của Tạ Hàn lập tức rơi xuống đáy vực.
Anh ta luống cuống, giọng đầy lo lắng:
“Vương tổng, ngài không thể làm vậy được. Chỉ cần ngài giúp tôi thoát ra ngoài, tôi sẽ làm bất cứ điều gì ngài muốn.”
Vương tổng chẳng phải chỉ là một kẻ biến thái trong chuyện đó thôi sao? Không phải chỉ là một kẻ song tính sao? So với việc bị đám đàn ông trong tù bắt nạt và hành hạ, thà hầu hạ một mình Vương tổng còn hơn.
Vương tổng cười lạnh, đưa ra yêu cầu:
“Vậy cậu bật video lên trước đã. Chỉ cần cậu khiến tôi hài lòng, tôi sẽ giúp cậu.”
“Được.”
Tạ Hãn tắt máy, tìm số WeChat của Vương tổng, trực tiếp gọi video.
Anh ta làm từng động tác nhục nhã theo yêu cầu của Vương tổng, đến mức cổ họng khản đặc vì phải hò hét. Cuối cùng, Vương tổng gật đầu hài lòng:
“Đêm nay hai giờ, ngoài cổng bệnh viện sẽ có xe đợi. Quá giờ, tôi không đợi.”
Khi nghe tiếng tút tút vang lên từ điện thoại, Tạ Hàn ngã vật xuống giường, kiệt sức.
Người ta nói đàn ông không dễ khóc, chỉ là chưa đau đến tận cùng.
Nghĩ đến những gì vừa trải qua, nỗi nhục nhã trào dâng khiến nước mắt anh ta không ngừng tuôn.
Tất cả đều là tại Dư Vãn.
Cô ta dám khiến anh ta phải nhục nhã thế này? Trừ khi anh ta chết, nếu không, những đau đớn anh ta phải chịu sẽ trả lại cho cô ta gấp mười, gấp trăm lần.
Về phía Dư Vãn.
Cô cùng Lục Trầm dẫn Đại Đầu đi làm một loạt xét nghiệm.
Kết quả rất nhanh đã có: Đại Đầu chỉ bị viêm nhẹ, uống thuốc vài ngày là khỏi.
“Bác sĩ, còn điều gì cần lưu ý nữa không ạ?”
Dư Vãn hỏi rất cẩn thận sợ bỏ sót điều gì.
Lục Trầm cũng chăm chú lắng nghe, thậm chí còn ghi lại vào ghi chú trên điện thoại để tránh quên.
Bác sĩ mỉm cười trêu đùa:
“Rất ít người chủ nào tận tâm như hai người. Bình thường, dù là các cặp đôi đến khám, đa phần mọi việc đều để một người lo hết.”