“Bà sẽ không đùa giỡn trong chuyện hôn nhân đại sự của cháu đâu.”
Bà Lục thẳng thắn nói: “Nếu như điều kiện gia đình của con bé tốt hơn một chút, bà đã sớm chuẩn bị hôn lễ cho hai đứa rồi. Nhưng thậm chí con bé ấy còn không có cha mẹ.”
Lục Trầm không ngờ bà nội lại nói ra những lời như thế.
Anh cảm thấy vô cùng thất vọng:
“Bà nội, điều kiện gia đình thực sự quan trọng đến vậy sao? Điều kiện của Tống Nghiên có thể tốt hơn cô ấy, nhưng so với cô ấy thì khác nhau một trời một vực.”
“Xuất thân là điều không thể lựa chọn nhưng Vãn Vãn đã tự mình thay đổi tất cả. Em ấy giành được giải thưởng Bạch Ngọc, có công ty quản lý riêng, lại còn rất trẻ, tương lai của em ấy còn đầy hứa hẹn.”
Bà Lục thừa nhận lời anh nói không sai.
Nếu Dư Vãn không phải là cháu dâu tương lai của bà, mà chỉ là người ngoài, chắc chắn bà sẽ rất quý cô gái này. Thậm chí còn có thể trở thành tri kỷ bất chấp khoảng cách thế hệ.
Nhưng trớ trêu thay, Dư Vãn lại muốn làm cháu dâu của bà.
“Cháu có biết giá trị của tập đoàn Lục thị là bao nhiêu không?”
Bà Lục đặt một câu hỏi.
Lục Trầm gật đầu, hiện tại anh đã tiếp quản toàn bộ công ty, câu hỏi này không làm khó được anh.
Anh đưa ra một con số khổng lồ.
Bà Lục tiếp tục hỏi: “Thế còn thu nhập của Dư Vãn mỗi năm là bao nhiêu? Giả sử công ty quản lý của cô ấy phát triển tốt lên từng năm thì cần bao nhiêu năm cô ấy mới tích lũy được khối tài sản bằng nhà họ Lục?”
Đối với người thường, Dư Vãn hiện tại đã đủ sống sung túc cả đời. Nhưng đối với một gia tộc thực sự giàu có, vài năm nỗ lực của cô không thể so được với thành tựu mà một gia đình tích lũy qua nhiều thế hệ.
Lục Trầm cười nhạt: “Vậy cháu kết hôn hay là mọi người đang đem con trai ra bán? Tìm một người có điều kiện tương đương, ép cháu cưới cô ấy. Không quan tâm cháu có hạnh phúc hay không, cũng chẳng bận tâm liệu cuộc hôn nhân đó có suôn sẻ hay không.”
Sống cùng người mình không yêu chính là một loại tra tấn.
Tiền nên là thứ mang lại sự thoải mái cho con người, chứ không phải trở thành xiềng xích giam cầm tự do.
“Hơn nữa, cháu không phải kẻ kém cỏi. Bà nội, từ khi cháu tiếp quản công ty, các cổ đông đều công nhận năng lực của cháu, sự phát triển của công ty cũng ngày càng tốt hơn. Cháu không cần dựa vào hôn nhân để bảo vệ công ty.”
“Bà biết cháu rất giỏi nhưng nếu cháu cưới một người vợ có thể giúp đỡ mình, cháu sẽ càng nhẹ gánh hơn.”
Bà Lục vẫn khăng khăng giữ quan điểm của mình.
Mẹ Lục đứng bên, cảm xúc phức tạp. Ban đầu bà thấy uất ức nhưng giờ thì hết sạch. Hóa ra mẹ chồng bà không chỉ coi thường bà, mà còn coi thường cả Dư Vãn. Vậy cũng coi như công bằng.
“Bà nội, cháu chỉ cưới Dư Vãn. Nếu mọi người không đồng ý, vậy cháu sẽ sống độc thân cả đời, chỉ yêu mà không kết hôn. Dù sao luật hôn nhân bây giờ đã thay đổi, chỉ cần chứng minh nhân dân là có thể đăng ký kết hôn. Biết đâu một ngày nào đó, cháu sẽ trở thành người đã lập gia đình mà mọi người không hay biết.”
Lục Trầm đứng dậy.