Lật Bàn Rồi! Ngôi Sao Tuyến 18 Bỗng Chốc Vụt Sáng! - Chương 25
“Không thể cho anh vào ngồi một chút được sao?”
Dư Vãn nhìn Tạ Hãn như nhìn một kẻ điên: “Anh không có chút tự nhận thức nào à?”
Tạ Hãn im lặng một lúc, rồi nói với vẻ hoài niệm: “Trước kia em rất hoan nghênh anh tới mà. Mỗi lần gặp anh, em đều rất vui.”
Dư Vãn không kìm được, nổi da gà khắp người. Tạ Hãn có thật nghĩ rằng, chỉ cần hoài niệm quá khứ ở đây là cô sẽ dễ dãi sao?
Cô đâu có ngây thơ đến vậy.
Dư Vãn đảo mắt, giọng điệu càng thêm khó chịu.
“Đừng có giả bộ thân thiết nữa, ai mà chưa từng mù quáng chứ. Nếu anh còn không nói được câu nào ra hồn, tôi sẽ gọi bảo vệ đuổi anh ra ngoài.”
Tạ Hãn gượng gạo kéo khóe miệng, cuối cùng cũng nói ra mục đích chuyến đi này.
“Chương trình lần trước ảnh hưởng rất lớn đến công việc của anh, em có thể giúp anh đính chính không? Nếu không, con đường sự nghiệp của anh coi như xong rồi.”
Giọng Tạ Hãn thậm chí còn mang theo chút cầu xin, nhưng Dư Vãn chẳng hề động lòng.
“Anh bảo tôi giúp, là phải hạ thấp bản thân mình để nâng đỡ anh sao? Tôi không rộng lượng đến thế, giúp không nổi.”
Tạ Hãn vẫn muốn cố gắng thêm chút nữa, giọng điệu gần như là nịnh bợ.
“Địa vị của anh vốn dĩ cao hơn em, đời này em cũng chỉ đến vậy thôi. Em giúp anh đính chính, anh sẽ còn đi xa hơn nữa, anh cũng là vì tương lai của chúng ta. Em chẳng lẽ không muốn anh ngày càng tốt hơn à?”
Tạ Hãn tưởng rằng đã nắm được điểm yếu của Dư Vãn, càng nói càng hưng phấn, càng nói càng phi thực tế.
“Đợi anh kiếm được nhiều tiền, tiện thể mua cho em trai em một căn nhà, em chỉ cần ở nhà chẳng phải làm gì, làm phu nhân giàu sang là đủ…”
Dư Vãn không thể chịu đựng nổi nữa.
Không nói lời nào, cô tát Tạ Hãn một cái thật mạnh.
“Ban ngày ban mặt mà mơ gì vậy? Tôi cảnh cáo anh, đừng có mơ mộng viển vông, đừng đến quấy rầy cuộc sống của tôi nữa!”
Tạ Hãn bị đánh đến ngẩn người. Khi nhận ra, ánh mắt hắn thoáng chốc trở nên hiểm độc như loài rắn.
“Cô dám đánh tôi, vậy thì đừng trách tôi không nể nang nữa!”
Dư Vãn chẳng buồn đôi co thêm, thẳng tay đóng sập cửa lại.
Nhưng Tạ Hãn không chịu bỏ cuộc, hắn liên tục đập cửa, vừa gào lên.
“Tôi đã cho cô cơ hội rồi, là do cô tự không biết nắm lấy! Cô chẳng lẽ không sợ tôi tung mấy đoạn văn cô từng viết cho tôi lên mạng à? Như con ch.ó nhỏ vẫy đuôi xin xỏ!”
Dư Vãn lạnh lùng nghe hắn chửi rủa, trong lòng chỉ cảm thấy buồn nôn.
Trước kia rốt cuộc cô đã làm sao mà lại thích một kẻ vừa giả dối vừa thô bỉ như vậy?
Để rồi tạo cơ hội cho Tạ Hãn liên tục làm cô ghê tởm.
Hắn chửi rủa ngoài cửa hơn nửa tiếng, cuối cùng cũng bị hàng xóm báo bảo vệ đến đưa đi.
Dư Vãn thản nhiên lấy điện thoại, xuất đoạn ghi âm vừa ghi lại ra.
Đồng thời, cô tổng hợp tất cả những kỷ niệm trong thời gian yêu đương với Tạ Hãn, tất nhiên cũng bao gồm những đoạn văn hắn vừa nhắc tới.