Lục Trầm khẽ ừ một tiếng: “Trừ khi hắn ngu, nếu không sẽ không dễ dàng thả chúng ta đi.”
Cuối cùng, cánh cửa kho cũng bị phá mở.
Trợ lý của Lục Trầm mừng đến rơi nước mắt, những người khác cũng không giấu nổi niềm vui trong mắt.
Dư Vãn không khỏi cảm thán, đúng là tiền thưởng cuối năm tăng gấp đôi có sức hút quá lớn.
Mọi người cùng nhau đi về phía bãi xe, chưa đi được bao xa thì đã gặp một người quen.
Tạ Hãn bị người ta khống chế, trên người hắn dính đầy bùn đất, trông vô cùng thảm hại.
“Lục Trầm, mày thật là thâm hiểm! Dám cho người phục kích ở đây, mày không sợ tao dò xét địa hình rồi g.i.ế.c con tin trước à?”
Lục Trầm vẻ mặt thản nhiên: “Với cái đầu của anh, không nghĩ ra được những điều chu toàn như vậy đâu.”
Sắc mặt Tạ Hãn xanh mét, không rõ là vì đau đớn hay vì tức giận, cuối cùng hắn không nói thêm lời nào nữa.
Lục Trầm đặt Dư Vãn lên ghế sau: “Chúng ta sẽ đến bệnh viện, em cứ ngủ một lát đi.”
Thoát nạn rồi, những dây thần kinh căng thẳng của Dư Vãn mới dần thả lỏng, cô nằm trong xe và lơ mơ thiếp đi.
Lục Trầm đóng cửa xe lại, cố ý hạ thấp giọng, nói với trợ lý: “Các cậu ở đây đợi cảnh sát đến, giao hắn tận tay cho cảnh sát.”
Nói xong, Lục Trầm lái xe rời đi, không thèm để ý đến sự sợ hãi của Tạ Hãn.
Khi Dư Vãn mở mắt ra lần nữa, đầu mũi cô ngập tràn mùi thuốc sát trùng nồng nặc.
Trước mắt cô là một màu trắng toát, theo phản xạ, Dư Vãn tìm bóng dáng Lục Trầm.
Nhưng trong phòng bệnh chẳng có ai.
Trong lòng Dư Vãn không khỏi cảm thấy trống rỗng, không ngờ cô lại chỉ còn một mình.
Trước đây mỗi khi ốm đau, bố mẹ chẳng bao giờ quan tâm, cô luôn phải cô đơn đi truyền nước một mình.
Sau này khi có bạn trai, Tạ Hãn cũng luôn viện đủ lý do để tránh né.
Cô vốn nghĩ mình đã quen với điều đó, nhưng không ngờ lúc mở mắt ra, trong lòng vẫn còn mong chờ.
Dư Vãn ngồi dậy lặng lẽ, ngồi ngây người đến mức không biết có người bước vào.
“Bác sĩ khuyên em nên nằm nghỉ.”
Lục Trầm vừa đỡ Dư Vãn kê bàn ăn trên giường, vừa nhẹ giọng dặn dò.
Ý thức dần quay lại, Dư Vãn ngạc nhiên nhìn Lục Trầm “Không phải anh đã đi rồi sao?”
“Thấy em chưa có gì trong bụng nên anh đi mua cơm cho em thôi.”
Lục Trầm vẫn không ngừng tay, giọng nói pha chút bất lực.
Dư Vãn cúi đầu, trong lòng dâng lên vô vàn cảm xúc, nhưng với tình trạng sức khỏe của mình, cô cũng không biết nên đối mặt như thế nào.
Lục Trầm đã sắp xếp xong mọi thứ, ánh mắt của anh chứa đầy sự quan tâm dành cho từng hành động của Dư Vãn.
Anh khẽ bật cười: “Em không cần phải thấy áp lực, chỉ cần chăm sóc sức khỏe thật tốt là được.”
Áp lực trong lòng Dư Vãn càng lớn hơn.
Không phải sự quan tâm này khiến cô cảm thấy gánh nặng, mà là cảm giác bất lực vì cô sẽ không bao giờ có thể đền đáp lại được.
Nếu như cô gặp được Lục Trầm sớm hơn, nếu như cô không lãng phí quá nhiều thời gian với kẻ tồi tệ.
Có lẽ, cô sẽ can đảm hơn một chút.
Nhưng đáng tiếc là, không có “nếu như.”
Vì đã quá lâu không ăn, hành động của Dư Vãn có thể gọi là ngấu nghiến.
Cô còn muốn ăn thêm một bát nữa, nhưng cái bát trong tay lại bị một bàn tay khác cầm lấy.