Site icon TruyenVnFull

Lật Bàn Rồi! Ngôi Sao Tuyến 18 Bỗng Chốc Vụt Sáng! - Chương 29

Dư Vãn đứng dậy, buổi quay đã gần kết thúc, nghĩ đến việc sắp tan làm khiến cô vô cùng hưng phấn.

 

Phương Tề Văn ngẩn ra một lúc, sau đó mới bối rối và giận dữ hỏi: “Cô đang ám chỉ ai là chó đấy?”

 

Dư Vãn nhún vai: “Ai hỏi thì là người đó thôi.”

 

Chương trình kết thúc trong một màn ồn ào náo loạn. Nhờ sự mâu thuẫn trước sau của Phương Tề Văn và sự thu hút từ màn đối đáp của Dư Vãn cùng hai người kia, tập đầu tiên đạt được tỷ suất người xem rất tốt.

 

Các khách mời của nhóm quan sát lần lượt ra về, Dư Vãn ở trong cùng nên đương nhiên là người cuối cùng rời đi.

 

Không ngờ vừa ra khỏi cửa, Lục Trầm đã đợi sẵn.

 

“Sức khỏe thế nào rồi?” Lục Trầm hỏi.

 

Dư Vãn nhảy lên hai cái tại chỗ: “Rất khỏe, ăn uống cũng rất ngon miệng.”

 

Trong mắt Lục Trầm hiện lên vài tia cười: “Đừng có ăn uống vô tội quạ đó.”

 

Dư Vãn không tự nhiên gãi mũi: “Đó là lẽ đương nhiên.”

 

Hai người cùng nhau đi ra ngoài, khi đến cửa, một giọng nói đầy oán hận vang lên.

 

“Chính mày đã tẩy não Miêu Miêu khiến cô ấy không quay lại với tao. Con khốn, đi c.h.ế.t đi!”

 

Phương Tề Văn cầm một cái gậy, hung hăng lao về phía Dư Vãn, định giáng xuống đầu cô.

 

Con ngươi Dư Vãn co lại, trời ạ, lại thêm một kẻ cần giáo dục pháp luật nữa rồi.

 

Cô nghiêng người né tránh, không nói lời nào liền quay đầu chạy.

 

Phương Tề Văn chỉ nhắm vào Dư Vãn, chẳng thèm quan tâm đến Lục Trầm, sải bước đuổi theo.

 

Thế là, Dư Vãn chạy phía trước, Phương Tề Văn cầm gậy đuổi theo phía sau, cảnh tượng cực kỳ kỳ quái.

 

Hai người chạy một lúc lâu, Dư Vãn thật sự không chạy nổi nữa.

 

Phương Tề Văn cũng không khá hơn, đứng tại chỗ thở hổn hển.

 

Giữa hai người vẫn còn một khoảng cách an toàn, hiện tại chẳng ai làm gì được ai.

 

“Lúc nãy mồm mép mày lanh lợi lắm mà? Giỏi thì đừng có chạy!” Phương Tề Văn bực tức nói.

 

“Anh nghĩ tôi ngốc à, đứng yên cho anh đánh sao? Đừng mơ!” Dư Vãn đảo mắt.

 

Đúng lúc cả hai đang giằng co, phía sau truyền đến một loạt tiếng bước chân ồn ào.

 

Một nhóm bảo vệ lớn chạy tới, thẳng hướng Phương Tề Văn mà lao tới.

 

“Đứng yên! Anh đã bị bao vây!”

 

Phương Tề Văn hoảng sợ, liền nhanh chóng quay đầu chạy, chỉ là lần này đối tượng đã thay đổi.

 

Một đám người rời đi, lúc này Lục Trầm mới chậm rãi tiến đến.

 

Anh nhìn Dư Vãn với dáng vẻ có chút lôi thôi, không nhịn được bật cười.

 

Từ kẻ truy đuổi biến thành kẻ chạy trốn.

 

“Chạy gì chứ? Bảo vệ ở gần ngay đấy thôi.”

 

Dư Vãn im lặng.

Exit mobile version