Site icon TruyenVnFull

Lật Bàn Rồi! Ngôi Sao Tuyến 18 Bỗng Chốc Vụt Sáng! - Chương 38

Những uất ức tích tụ bấy lâu trong lòng đột nhiên tìm được nơi để tuôn trào. Nước mắt vỡ òa, bao nhiêu mạnh mẽ trước kia như sụp đổ, Dư Vãn hoàn toàn tan rã trong vòng tay của Lục Trầm.

 

Nước mắt thấm ướt vạt áo trước n.g.ự.c anh, dù đang khóc, Dư Vãn cũng không phát ra chút âm thanh nào.

 

Cô như đã quen với việc kìm nén, ngay cả khi khóc cũng phải kiềm chế.

 

Dù biết bản thân không còn sống được bao lâu, cô vẫn cố giữ vẻ bình thản, tự bảo vệ mình trong vỏ bọc, lạc quan đối diện với mọi người.

 

Lục Trầm không nói lời nào, vào lúc này, nói gì cũng chỉ là vô ích.

 

Anh nhẹ nhàng vỗ về lưng Dư Vãn, lặng lẽ ở bên cô, an ủi cô mà không cần nói.

 

Sau khi khóc một trận thỏa thích, Dư Vãn rời khỏi vòng tay của anh.

 

Đôi mắt cô đỏ ngầu đầy tia máu, đầu mũi cũng đỏ lên, nổi bật trên khuôn mặt xanh xao vì bệnh tật.

 

Dư Vãn biết bây giờ trông mình chắc chắn rất thảm hại, cô hít hít mũi, khẽ nói một lời cảm ơn.

 

“Cảm ơn anh, Lục Trầm.”

 

Thấy tâm trạng của Dư Vãn đã dần ổn định, Lục Trầm mới mở lời.

 

“Là vì sức khỏe nên em mới không ở bên anh, đúng không?”

 

Anh đã từng đọc qua những bài viết về Dư Vãn và An Bác.

 

Lục Trầm từng nghĩ, những điều Dư Vãn nói trước đây chỉ là kế hoãn binh, cô thực sự thích An Bác, vì vậy mới từ chối anh.

 

Nhận ra điều đó, anh đã ghen tuông đến mức không thể kiềm chế, thậm chí còn đuổi theo cô vào tận chương trình thực tế.

 

“Đúng vậy.” Dư Vãn cúi đầu thừa nhận.

 

Trong mắt Lục Trầm hiện lên niềm vui sướng, giọng nói cũng đầy khẩn trương.

 

“Vậy… em có thích anh không?”

 

Dư Vãn không vội trả lời, cô lặng lẽ lắng nghe nhịp đập trái tim mình.

 

Tim cô đập nhanh như tiếng trống, cộng thêm cái ôm vừa rồi, cô không hề có chút cảm giác phản kháng nào.

 

Không còn nghi ngờ gì nữa, cô thích Lục Trầm.

 

“Thích.” Dư Vãn kiên định nói.

 

Lần này, cô quyết định đi theo tiếng gọi của trái tim.

 

Nhận được câu trả lời chắc chắn, Lục Trầm một lần nữa kéo cô vào lòng, nhưng cái ôm lần này khác hẳn với sự dịu dàng khi nãy, tràn đầy tính chiếm hữu.

 

Lục Trầm dùng hết sức lực, như thể sợ hãi bảo vật trong tay sẽ biến mất ngay lập tức, và cũng như muốn khắc ghi cô vào tận xương tủy của anh.

 

“Vãn Vãn, chúng ta ở bên nhau nhé, được không?”

 

Dư Vãn cảm thấy đầu óc trống rỗng, đột nhiên không biết phải trả lời thế nào.

 

Không liên quan đến tình cảm, chỉ là tình trạng cơ thể cô liệu có đủ sức để yêu một lần nữa không?

 

Cảm nhận được sự do dự của người trong lòng, Lục Trầm giống như một tín đồ sùng bái, dùng giọng nói đầy mê hoặc thì thầm.

 

“Hãy để anh chăm sóc em, được không? Trong quãng thời gian còn lại, dù ngắn ngủi, cũng hãy để anh được sở hữu em.”

 

Dư Vãn vô thức gật đầu, lời từ chối đến bên môi nhưng cô không thể thốt ra.

 

Thôi thì, cứ để cô ích kỷ một lần này đi.

 

Cả đời này cô chưa từng vì bản thân mà tranh đấu điều gì, mọi thứ của cô đều đã trao nhầm cho gia đình hút m.á.u và tên đàn ông tồi tệ.

 

Lần này, hãy để cô vì mình mà sống một lần.

 

Gần như ngay khoảnh khắc Dư Vãn đồng ý, môi của Lục Trầm đã áp xuống.

Exit mobile version