“Không mời anh vào ngồi một lát sao?” Lục Trầm nhướng nhẹ mày.
Dư Vãn vội vàng né người sang một bên, để Lục Trầm vào phòng.
Vào đến nơi, Dư Vãn mới phát hiện phía sau Lục Trầm còn kéo theo một chiếc vali nhỏ.
“Anh vừa mới về sao?” Dư Vãn hỏi.
Lục Trầm khẽ gật đầu: “Phía bên kia vừa quay xong, tháng tới anh không có lịch trình, có thể ở bên em 24/24.”
Thực ra, anh đã nói dối. Những lịch trình đó là anh cố ý hoãn lại.
Sau chuyện lần trước, Lục Trầm nhận ra rằng, không có gì quan trọng bằng Dư Vãn.
Dư Vãn đáp lại, trong lòng đã thấu hiểu lý do thật sự của anh.
Đến ngày hôm sau, cảnh quay của Dư Vãn chính thức bắt đầu.
Nhờ những ngày luyện tập trước đó, Dư Vãn nhập vai vô cùng trơn tru, khiến đạo diễn không ngừng gật đầu hài lòng.
Đến khi kết thúc một ngày quay, đạo diễn vẫn cười vui vẻ.
Ông cảm thấy mình đã tìm được báu vật, quả nhiên không nên nghe mấy lời linh tinh trên mạng!
Khi Dư Vãn trở về khách sạn, cô thấy trên bàn đã bày sẵn một bàn đầy đồ ăn.
Lục Trầm đang đeo tạp dề, trên tay cầm một tô canh nóng hổi.
“Về rồi à? Rửa tay rồi ăn thôi.”
Dư Vãn không khỏi kinh ngạc, không ngờ một cậu công tử ngậm thìa vàng như anh lại biết nấu ăn.
Hơn nữa, nhìn bề ngoài món ăn cũng rất hấp dẫn!
Dư Vãn rửa tay, ngồi xuống bàn, tùy tiện gắp một miếng bỏ vào miệng.
Cô vốn không kỳ vọng nhiều, nhưng khi hương vị thơm ngon lan tỏa trong miệng, Dư Vãn không kìm được mà mở to mắt.
Cô không ngừng gắp thêm, từng miếng từng miếng ăn không ngừng nghỉ.
“Mùi vị không tệ, anh còn bao nhiêu bất ngờ mà em chưa biết nữa đó?”
Lục Trầm nở nụ cười dịu dàng, đưa một chiếc khăn giấy qua.
“Những điều khác sau này em sẽ biết, trước tiên lau miệng đi đã.”
Lúc mới rời khỏi gia đình, Lục Trầm quyết tâm tạo dựng tên tuổi trong giới giải trí.
Anh không mang theo thứ gì của gia đình, ban đầu không nhận được vai diễn, có lúc gần như chẳng còn xu dính túi.
Chỉ đến sau này, anh mới dần dần khá hơn, nhận được vài vai phụ nhỏ, nhưng cuộc sống vẫn rất chật vật, từ đó học được cách nấu ăn.
Cứ như vậy, ban ngày quay phim, buổi tối ăn cơm do Lục Trầm nấu, cuộc sống của họ trôi qua êm ả.
Rất nhanh đã đến tiệc mừng đóng máy, Dư Vãn được mời tham gia.
Bữa tiệc ngập tràn tiếng cười nói, ngoài thành viên trong đoàn phim còn có cả nhà đầu tư.
Phó đạo diễn đang tiếp chuyện với một nhà đầu tư thì thấy Dư Vãn, liền vẫy tay gọi cô lại.
“Vãn Vãn, lại đây nào, đây là tổng giám đốc Trần, nhà đầu tư lớn của chúng ta.”