Chiều hôm sau, bác sĩ đến phòng bệnh.
Sau khi thảo luận và thống nhất phương án điều trị, ông bước vào với vẻ mặt có phần nặng nề.
“Cô Dư, chúng tôi biết điều này có lẽ rất khó khăn với cô, nhưng chúng tôi sẽ làm hết sức mình để giúp cô.”
Dư Vãn mỉm cười nhạt nhòa, đáp lại: “Cảm ơn bác sĩ, tôi cũng sẽ cố gắng phối hợp thật tốt.”
Cô nghĩ rằng mình đã sẵn sàng, rằng bản thân có thể bình thản đối diện với tất cả.
Nhưng khi ngồi trong tiệm cắt tóc, từng lọn tóc từ từ rơi xuống khỏi đầu, nước mắt cô vẫn không thể kìm nén, ào ạt tuôn rơi.
Đối diện với nỗi sợ hãi về điều chưa biết và tương lai mịt mờ, bao nhiêu suy nghĩ trái ngược cứ giằng xé trong lòng Dư Vãn.
Chỉ khi nhìn vào chiếc gương, thấy hình ảnh người phụ nữ với cái đầu trống trơn, cô mới như kẻ mất hồn quay lại bệnh viện.
Đội một bộ tóc giả trên đầu, khi đối diện với Lục Trầm bước vào theo tiếng động, cô theo phản xạ muốn trốn tránh.
Lục Trầm đứng ngoài cửa phòng bệnh, tay nắm lấy tay nắm cửa, xoay nhẹ một cái nhưng cửa không mở.
Qua tấm kính trên cửa, anh nhìn rõ có người đang ngồi trên giường bệnh.
Lục Trầm gõ nhẹ lên cửa, giọng nói ấm áp dịu dàng nhất của anh vang lên:
“Vãn Vãn, là anh đây, để anh vào được không?”
Dư Vãn quay lưng lại với cửa, cúi đầu để che giấu tất cả cảm xúc.
Cô không hề mạnh mẽ như bản thân vẫn tưởng. Dù đã quyết định điều trị, nhưng chỉ mới giai đoạn chuẩn bị thôi cũng như rút cạn mọi sức lực của cô.
Người đàn ông ngoài cửa vẫn kiên nhẫn gọi tên cô. Dư Vãn cắn chặt môi, cố cứng rắn nói với Lục Trầm:
“Anh về trước đi, em muốn ở một mình.”
Cô vẫn chưa biết phải đối mặt với anh thế nào, hoặc chấp nhận ánh mắt anh nhìn mình ra sao.
Ngồi chờ đợi một lúc, khoảng năm phút trôi qua, không còn nghe thấy tiếng động nào nữa.
Dư Vãn ngoái đầu lại nhìn, cửa phòng bệnh trống không, không thấy bóng dáng ai cả.
Cô cười khổ, vừa thấy nhẹ nhõm, lại vừa dằn vặt khôn nguôi.
Cô có thể đẩy Lục Trầm ra một lần, nhưng liệu cô có thể hết lần này đến lần khác né tránh anh không?
Rõ ràng đã hứa sẽ cùng nhau đối mặt, vậy mà cuối cùng cô lại trở thành kẻ nhút nhát trốn chạy.
Ngày mai cô sẽ bắt đầu hóa trị chính thức. Đêm đó, nằm trên giường bệnh, Dư Vãn cứ trằn trọc không ngủ được.
Dù cơ thể đã thấm mệt, nhưng đôi mắt cô vẫn mở to, chẳng thể chìm vào giấc ngủ.
Bỗng nhiên, một tiếng mở cửa rất khẽ vang lên, Dư Vãn theo bản năng nhắm chặt mắt lại.
Có tiếng bước chân nhẹ nhàng vọng đến, từng bước một tiến gần về phía giường bệnh của cô.
Cô siết chặt chiếc điện thoại giấu dưới chăn, cơ thể cứng đờ.
Tiếng bước chân dừng lại, sau đó là một khoảng im lặng kéo dài.
Trong bóng tối, mọi cảm giác đều bị phóng đại, từng giây trôi qua dài như hàng thế kỷ.
Dư Vãn khẽ hé một mắt, chỉ mở ra một kẽ rất nhỏ, nhưng vừa hay ánh mắt cô lại chạm ngay vào ánh nhìn của người đàn ông đang quan sát mình.
Cô lập tức nhắm mắt lại, trong lòng thầm hy vọng Lục Trầm không phát hiện.
“Vãn Vãn, anh biết em vẫn còn thức, đừng trốn tránh anh nữa, được không?”
Biết không thể giả vờ thêm, cô đành mở mắt, chậm rãi ngồi dậy trên giường.
Lục Trầm không ngồi xuống ghế, anh vẫn đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng vào cô.