Site icon TruyenVnFull

Lật Bàn Rồi! Ngôi Sao Tuyến 18 Bỗng Chốc Vụt Sáng! - Chương 60

“Vãn Vãn là bạn gái của cháu, không cần các người lên tiếng chỉ trích.”

 

Lục Trầm bình tĩnh quét mắt nhìn mọi người trong phòng:

“Trước khi dạy đời người khác, hãy nghĩ xem con cháu nhà mình có đáng mặt hay không.”

 

Câu này vừa dứt, không ít người biến sắc.

 

Lục Trầm quay về để kế thừa gia sản, dù sao cũng là người thừa kế danh chính ngôn thuận.

 

Nể mặt mẹ Lục, họ dám gây khó dễ cho Dư Vãn, nhưng tuyệt đối không dám đối đầu với Lục Trầm.

 

Huống hồ, mấy đứa con nhà họ đúng là từng gây ra không ít chuyện tai tiếng. Tương lai có khi còn phải nhờ Lục gia giúp dọn dẹp hậu quả. Nghĩ đến đây, họ đồng loạt im lặng.

 

Mẹ Lục giận đến mức mặt xanh mét, chỉ vào Lục Trầm nói:

“Thật là uy phong quá nhỉ! Con nhìn xem mình bị hồ ly tinh này làm hư đến mức nào rồi? Dám công khai chống đối trưởng bối, không còn chút lễ phép nào!”

 

Dư Vãn cười lạnh, nhịn không nổi nữa.

Hôm nay mà không phản bác lại mẹ Lục thì bà ta sẽ càng lấn tới.

 

“Không đáng kính, cớ gì phải kính? Một đám đàn bà chỉ biết bàn tán sau lưng mà còn đòi người khác tôn trọng?”

 

Mẹ Lục định phản bác lại thì ông cụ Lục đột nhiên đập mạnh cây gậy xuống sàn.

“Đủ rồi! Ta vẫn chưa c.h.ế.t đâu, các người định làm loạn ngay trước mặt ta sao?”

 

Ông cụ tỏa ra khí thế uy nghiêm, quét ánh mắt lạnh lùng khắp phòng.

 

Những người vừa nãy còn hống hách bỗng im bặt, rụt cổ không dám hó hé thêm lời nào.

 

Mẹ Lục bĩu môi, dù trong lòng không phục nhưng ngoài mặt lại không dám lộ ra.

 

Không khí chìm trong im lặng một lúc, Lục Trầm lên tiếng hòa giải, trò chuyện vui vẻ với ông cụ Lục, bầu không khí dần trở nên ấm áp hơn.

 

Sắp đến giờ ăn, cửa biệt thự bất ngờ vang lên tiếng gõ.

 

Mẹ Lục như đã đoán trước, vội vàng ra mở cửa.

 

Bà ta mở cửa, vẻ mặt tươi cười nói với người bên ngoài:

“Nghiên Nghiên, cuối cùng con cũng đến rồi. Hôm nay là tiệc gia đình, làm sao thiếu được con chứ?”

 

Tống Nghiên thân mật khoác tay mẹ Lục, không quên liếc nhìn Dư Vãn với ánh mắt đầy khiêu khích.

“Trên đường có chút việc nên con đến muộn. Con cũng mang quà đến tặng bác, chắc chắn bác sẽ thích.”

 

Hai người vừa khoác tay vừa bước vào, Dư Vãn bất giác nhíu mày.

 

Tống Nghiên quả thật có chút bản lĩnh, vậy mà lại lấy lòng được mẹ Lục nhanh đến vậy.

 

Nhìn dáng vẻ thân thiết của họ, rõ ràng trong thời gian cô ra nước ngoài điều trị, Tống Nghiên đã không ngừng lấy lòng bà.

 

Tống Nghiên đứng trước mặt Dư Vãn, lên tiếng:

“Vãn Vãn, cô về khi nào thế? Sao không nói trước với tôi để toii sắp xếp người đón cô?”

 

Câu nói hướng về phía Dư Vãn, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào Lục Trầm.

 

Thật đáng tiếc, Lục Trầm không dành cho cô ta dù chỉ một ánh nhìn, ánh mắt anh như chỉ tồn tại mỗi Dư Vãn.

 

Dư Vãn mỉm cười, khoác tay Lục Trầm:

“Không cần đâu, có A Trầm lo liệu rồi. Chuyện của tôi cũng không phiền người ngoài quan tâm.”

 

Ý tứ rõ ràng: Đừng xía vào chuyện không liên quan.

 

Exit mobile version