“Cùng lắm thì gọi tài xế thay thế, chỉ một ly rượu thôi mà, chẳng lẽ là cô coi thường tôi sao?”
Sắc mặt của Lục Trầm lập tức lạnh đi. Anh bước lên chắn trước ông ta, cầm lấy ly rượu và uống cạn trong một hơi.
“Vãn Vãn không uống rượu, chén này tôi uống thay em ấy.”
Những người xung quanh nhìn thấy thế cũng vội vàng tiến lên hòa giải.
Họ đều nhận ra cơn giận của Lục Trầm, việc anh kiềm chế không bùng nổ đã là nể mặt lắm rồi.
“Thôi, thôi, tiểu thư Dư là người do tổng giám đốc Lục dẫn đến, lát nữa còn phải lái xe nữa.”
Câu nói này khiến ông ta bừng tỉnh. Ông ta mới nhận ra bản thân vừa làm gì, mặt mày tái nhợt cả đi.
Ông cúi đầu xin lỗi Dư Vãn, sau đó trở lại chỗ ngồi, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Mọi người cười gượng, nhanh chóng đổi chủ đề, như thể chuyện khó chịu vừa rồi chưa từng xảy ra.
Nửa tiếng sau, Lục Trầm rời khỏi phòng trước tiên, vừa bước ra khỏi phòng đã lập tức gọi điện thoại.
“Hủy đơn hàng ở khu Đông, dự án định hợp tác với tổng giám đốc Chu đêm nay đi.”
Đơn hàng ở khu Đông là dự án trị giá cả tỷ, hủy ngang giữa chừng thì tổn thất ít nhất cũng ba mươi triệu tệ.
Trợ lý toát mồ hôi hột thay tổng giám đốc Chu, chẳng hiểu ông ta đã làm gì chọc đến tổ tông này.
Nhận lệnh, trợ lý lập tức đi xử lý.
Tổng giám đốc Chu đang yên giấc ở nhà, ngủ một đêm an lành, đến sáng hôm sau tỉnh dậy nhận được thông báo thì như trời sập.
Ông ta không nhịn được mà tự tát mình một cái. Sao lại nhất thời bốc đồng, đi đụng phải người không nên đụng?
…
Hôm sau, đến đoàn phim, Dư Vãn đang chuẩn bị trong phòng hóa trang.
Người không nên gặp lại cứ thích đụng mặt, cô lại chạm trán với Tống Nghiên.
Tống Nghiên đang trang điểm, vừa nhìn thấy Dư Vãn liền không nhịn được mà đảo mắt.
Dư Vãn coi như không thấy sự công kích ngầm ấy, cầm kịch bản một bên tập lời thoại.
Trang điểm của Tống Nghiên rất đơn giản, chưa đầy nửa tiếng đã xong.
Chuyên viên trang điểm gọi: “Chị Dư, đến lượt chị rồi.”
Dư Vãn vừa định bước tới, Tống Nghiên đã cao giọng chặn lại:
“Trang điểm của tôi đã được tôi đồng ý chưa? Một chuyên viên trang điểm, còn chưa hiểu rõ yêu cầu của diễn viên đã gọi người tiếp theo, cô làm việc thiếu chuyên nghiệp quá đấy!”
Chuyên viên trang điểm chưa từng gặp tình huống này, ngơ ngác một lúc, rồi lắp bắp trả lời:
“Vậy… vậy chị có chỗ nào chưa hài lòng sao? Tôi sửa lại ngay cho chị.”
“Lớp nền này vàng quá, chẳng hợp chút nào với màu da của tôi. Còn son môi nữa, màu này cũng không hợp chút nào!”
Nghe xong, chuyên viên trang điểm ấm ức: “Nhưng trong nguyên tác đã miêu tả thế này rồi mà. Tôi cũng làm theo chỉ đạo của đạo diễn, không thể tự tiện thay đổi được.”
Tống Nghiên nhướn mày, giọng điệu càng thêm lạnh lùng: