Lục Trầm định thần lại, khuôn mặt trở nên nghiêm nghị.
“Mẹ, là Tống Nghiên cố ý bôi nhọ Vãn Vãn, em ấy chỉ đứng ra bảo vệ chính mình. Con không hiểu mẹ nói em ấy sai ở đâu. Con thấy là do mẹ có thành kiến quá sâu với em ấy.”
Giọng Lục Trầm càng thêm kiên quyết, ánh mắt sáng rực như muốn xuyên thấu tất cả.
Mẹ Lục sững sờ, đối diện với ánh mắt của Lục Trầm, bà giận dữ:
“Thằng nhóc này, cô ta đã cho con uống bùa mê thuốc lú gì mà khiến con tin lời một phía của cô ta? Nghiên Nghiên là một cô gái ngoan ngoãn, làm sao lại nói dối được?”
Nhớ tới dáng vẻ khóc như hoa lê đái vũ của Tống Nghiên trước mặt mình, Lục mẫu lại càng thêm đau lòng.
Bà chống tay lên hông, lớn tiếng nói:
“Mẹ không thích Dư Vãn, hai đứa vốn dĩ chẳng hợp nhau.”
Khuôn mặt Lục Trầm lập tức lạnh như băng.
“Mẹ, con thật lòng yêu Vãn Vãn. Mẹ đồng ý hay không, con không quan tâm!”
Nói xong, Lục Trầm mở tập tài liệu, bắt đầu làm việc, không thèm để ý thêm.
Mẹ Lục tức đến phát điên, chỉ tay vào anh nhưng mãi chẳng nói nên lời.
Cuối cùng, bà thở hắt ra một hơi dài, cười lạnh nói:
“Được, giỏi lắm. Nếu con nhất định muốn ở bên cô ta, sau này đừng về nhà nữa!”
Bà quay lưng đi, không thèm nhìn Lục Trầm thêm một lần.
Lục Trầm đang lật tài liệu bỗng dừng tay, ngẩng đầu lên bình thản đáp:
“Được thôi. Dù sao trong mắt mẹ, con cũng chỉ là một công cụ, đâu cần có tình cảm cá nhân, đúng không?”
Mẹ Lục nghẹn lời, ngẩn ngơ tại chỗ hồi lâu không phản ứng lại được.
“Con… con nói vậy là có ý gì?”
Đôi mắt bà mở lớn, đầy vẻ kinh ngạc.
Lục Trầm đứng lên, từng lời như c.h.é.m đinh chặt sắt:
“Mẹ, con là một con người bằng xương bằng thịt, cũng có cảm xúc, cũng có người mình yêu. Mẹ không thích em ấy cũng được, nhưng không được sỉ nhục em ấy trước mặt con!”
Mẹ Lục hoàn toàn sững sờ, định phản bác thì lại nghe Lục Trầm nói tiếp:
“Mẹ thậm chí còn chưa tìm hiểu rõ sự thật, đã vội chạy đến đây làm loạn một trận, chỉ khiến cuộc sống của con thêm rối loạn mà thôi.”
“Mẹ, con mệt rồi, xin mẹ hãy rời đi.”
Hốc mắt Lục mẫu lập tức đỏ lên. Bà vỗ ngực, ngón tay run rẩy:
“Mẹ… mẹ là mẹ của con, chẳng lẽ không được quyền quyết định cho con sao?”
Lục Trầm đập tài liệu lên bàn, không chút do dự đáp:
“Không được. Chuyện tình cảm không ai có thể quyết định thay con. Và hôm nay, chính Tống Nghiên là người dùng mưu hèn kế bẩn. Vãn Vãn không hề làm gì sai!”
Khuôn mặt sắc sảo của anh tràn đầy kiên định. Anh không nói thêm lời nào, chỉ im lặng nhìn mẹ mình, khí thế mạnh mẽ bức người.
Mẹ Lục nhìn Lục Trầm, lần đầu tiên cảm thấy bất lực.
Lục Trầm vốn là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiền lành. Dù đôi lúc lạnh lùng, ít nói, anh vẫn luôn không muốn làm trái ý bà. Nhưng từ khi có Dư Vãn, bà nhận ra Lu Trầm đã thay đổi, như lột xác thành một con người khác, thoát khỏi sự kiểm soát của bà.
Cảm giác đó khiến bà vô cùng sợ hãi. Bà muốn tiếp tục điều khiển cuộc đời của Lục Trầm, nhưng đã quên rằng anh không chỉ là con trai bà mà còn là một cá thể độc lập.
Mẹ Lục lảo đảo lùi lại, cầm túi xách trên sofa, nhìn Lục Trầm một lúc thật sâu rồi quay người rời đi.