Site icon TruyenVnFull

Lật Bàn Rồi! Ngôi Sao Tuyến 18 Bỗng Chốc Vụt Sáng! - Chương 79

Cơ hội quý giá này đã vụt mất, Dư Vãn đau lòng đến tột cùng.

 

Thân hình hoàn mỹ như vậy, thế mà mọi nỗ lực đều đổ sông đổ bể.

 

Nhưng vì không có kinh nghiệm hay phương pháp gì, cô chỉ có thể âm thầm thất vọng.

 

Lục Trầm bị biểu cảm nhỏ nhắn ấy của cô chọc cười, anh vươn tay vén mấy lọn tóc lòa xòa trên trán cô, cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên khóe môi.

 

“Vãn Vãn nhà chúng ta sao lại đáng yêu thế này? Thật khiến người ta không kìm được mà muốn cưng chiều mà.”

 

Dư Vãn bĩu môi, không hài lòng trách móc:

 

“Nhưng anh lại không chịu chiều em, hừm…”

 

Cô còn chưa nói hết câu, Lục Trầm đột nhiên ngồi dậy, tháo chiếc áo choàng tắm trên người.

 

Dư Vãn giật mình, ánh mắt bất giác liếc xuống phía dưới.

 

Ngay sau đó, cô hài lòng gật đầu, quả nhiên không khác với những gì cô tưởng tượng.

 

Thấy ánh mắt cô thẳng thắn đến mức ấy, Lục Trầm bất lực lắc đầu, đưa tay đỡ trán.

 

“Vãn Vãn, em tiết chế một chút được không.”

 

Giọng nói của anh đầy cưng chiều lẫn bất lực.

 

Dư Vãn chẳng mấy để tâm, cười hì hì nhào vào lòng anh.

 

Hai người hôn nhau say đắm…

 

Từng lớp quần áo dần trút bỏ, cả căn phòng chìm trong cảnh xuân tình.

 

Bên ngoài, sấm chớp đì đùng.

 

Dư Vãn gắng gượng nâng người, liếc mắt nhìn ra ngoài, trời sắp mưa rồi.

 

Khi ngẩng đầu lên lần nữa, cô nhận ra trời đã hửng sáng. Cô quay đầu lại, giọng khàn khàn:

 

“Trời sắp sáng rồi, hôm nay em còn phải đến đoàn phim.”

 

Lục Trầm gật đầu, bế cô vào phòng tắm tắm rửa.

 

Tiếng nước ào ào trong phòng tắm ngừng lại, cô đã kiệt sức, được Lục Trầm đỡ ra ngoài.

 

“Vãn Vãn vất vả rồi, ngủ đi em.”

 

Dư Vãn chỉ chợp mắt được hai tiếng đã bị chuông báo thức đánh thức.

 

Cô dụi đôi mắt còn ngái ngủ, vừa ngẩng đầu lên đã chạm phải ánh mắt thỏa mãn của Lục Trầm.

 

Dư Vãn vừa thẹn vừa giận, giơ nắm tay nhỏ đ.ấ.m vào n.g.ự.c anh.

 

“Em đã nói hôm nay em phải đến đoàn phim, thế mà anh còn làm loạn đến khuya như vậy.”

 

Cô chu môi trách móc, yếu ớt mà bất lực.

 

Lục Trầm mỉm cười, lập tức kéo cô vào lòng.

 

“Là lỗi của anh, dậy ăn chút gì đi, anh sẽ đích thân đưa em đến đoàn phim.”

 

Dư Vãn gật đầu, nhưng khi bước xuống giường vẫn không khỏi loạng choạng.

 

Nếu không nhờ Lục Trầm kịp thời đỡ lấy vòng eo mảnh khảnh, e rằng cô đã va đầu vào tủ quần áo rồi.

 

Dư Vãn khẽ thở dài, quay đầu lườm Lục Trầm một cái.

 

Ánh mắt của Lục Trầm đầy xót xa, anh mở lời:

 

“Hay để anh nói với đạo diễn Lâm, hôm nay em xin nghỉ một ngày.”

 

Nhưng Dư Vãn không cần nghĩ cũng từ chối ngay.

 

“Nếu em xin nghỉ, sẽ lãng phí thời gian của mọi người, em không muốn thế.”

 

Mặc xong quần áo, đứng trước gương, Dư Vãn bất giác ngây người.

 

Cổ cô chi chít những dấu hôn, thế này thì làm sao gặp mặt người khác được?

 

Dư Vãn nghiến răng nghiến lợi, quay về thay một chiếc áo cao cổ, còn tỉ mỉ dùng kem che khuyết điểm dặm lại. Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Tối qua Lục Trầm làm tới mức không kiêng nể, khiến Dư Vãn phải điều chỉnh dáng đi một lúc lâu mới trở lại bình thường.

 

Ánh mắt của Lục Trầm tràn ngập lo lắng, nhưng không lay chuyển được cô, cuối cùng anh vẫn đưa cô đến đoàn phim.

Exit mobile version