Dư Vãn vừa bước được hai bước, cổ tay đã bị một lực mạnh kéo lại, tiếp đó cả người xoay tròn.
Cô theo phản xạ nhắm chặt mắt, nghĩ rằng mình sắp ngã nhào. Nhưng rồi, lưng cô chạm vào một hơi ấm dịu dàng.
Dư Vãn run rẩy mở mắt, phát hiện Lục Trầm đang ép cô xuống ghế sofa. Đôi mắt anh lóe lên ánh sáng mờ mịt, như những mảnh vụn vỡ.
“Vãn Vãn, em thật sự quan tâm đến anh sao?”
Câu hỏi bất ngờ khiến Dư Vãn ngẩn ra.
Sau vài giây định thần, cô vội vàng gật đầu:
“Tất nhiên là quan tâm rồi. Nếu không, tại sao em lại ở bên anh chứ?”
Cô bĩu môi, khuôn mặt đầy vẻ kiêu ngạo:
“Câu hỏi gì kỳ quặc thế? Anh nghĩ em là loại người tùy tiện yêu đương sao?”
Ngón tay Lục Trầm khẽ run, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt cô.
“Nhưng tại sao em không dựa dẫm vào anh? Biết bao chuyện xảy ra, nếu anh không về, em định giấu anh đến bao giờ?”
Gương mặt Lục Trầm lạnh hơn, ánh mắt hiện lên vẻ bướng bỉnh.
Rõ ràng anh chỉ cần ra tay, mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa. Một câu nói của anh là đủ để tránh đi biết bao rắc rối.
Nhưng tại sao Dư Vãn lại chẳng nói một lời?
Ngực Lục Trầm như bị đè nặng bởi tảng đá lớn, hơi thở trở nên khó khăn hơn.
Dư Vãn vội vàng ngồi thẳng dậy, đối diện anh, từng chữ từng lời rõ ràng:
“Lục Trầm, chúng ta yêu nhau, tức là mối quan hệ này phải bình đẳng.”
“Anh ở nước ngoài phải xử lý công việc, bận đến mức đầu tắt mặt tối. Em hiểu sự vất vả đó nên không muốn làm anh thêm phiền lòng.”
“Nhưng đồng thời, em cũng muốn anh hiểu rằng em đủ khả năng tự mình giải quyết mọi chuyện. Đây là việc của em, em không muốn lúc nào cũng phải nhờ cậy anh.”
Ánh mắt cô sáng rõ và chân thành, lưng cô thẳng tắp như một mảnh giấy mỏng manh nhưng lại gánh được cả ngàn cân.
Lục Trầm nhìn vào đôi mắt ấy, khó khăn lắm mới cất lên được lời:
“Anh hiểu, nhưng anh muốn giúp em. Thấy em vất vả, lại bị người khác nhắm vào, anh rất đau lòng…”
Khóe mắt Lục Trầm đỏ hoe.
Khi bắt đầu mối tình này, anh biết mình yêu cô nhiều hơn, vì thế cũng mặc định rằng mình nên ra mặt lo liệu tất cả mọi thứ.
Nhưng hôm nay, anh mới nhận ra Dư Vãn không cần điều đó.
Nghe lời thổ lộ của anh, Dư Vãn ngượng ngùng mỉm cười.
“Em biết chứ. Vì vậy, em không muốn anh phân tâm. Một mối quan hệ tốt đẹp là khi cả hai cùng tiến bộ.”
“Thầy Lục, em cũng sẽ nỗ lực để cùng anh sánh vai, quyết không trở thành gánh nặng của anh. Sau này mong anh chỉ giáo nhiều hơn.”
Cô tinh nghịch nói, chìa tay ra trước mặt anh.
Lục Trầm mỉm cười, ánh mắt tràn đầy yêu thương, anh nắm chặt lấy tay cô.
Được vậy cả đời cũng tốt.
Anh thầm nghĩ.
Sau lưng đổ đầy mồ hôi, Dư Vãn khó chịu vặn người:
“Em đi tắm đây. Đừng suy nghĩ linh tinh nữa.”
Lục Trầm gật đầu lia lịa, nhưng khi tiếng nước trong phòng tắm vang lên, anh lại cầm điện thoại lên, dặn dò trợ lý vài câu.
Sáng hôm sau, khi nhận được vài bức ảnh từ cấp dưới, khóe miệng anh nhếch lên, chỉ bình luận ngắn gọn: