Lật Bàn Rồi! Ngôi Sao Tuyến 18 Bỗng Chốc Vụt Sáng! - Chương 96
“Cô Dư, cô sao rồi?”
Ôn Vũ Thần đầy lo lắng, vững vàng đỡ lấy cánh tay của Dư Vãn.
Dư Vãn lắc lắc đầu, cảnh vật trước mắt từ mờ ảo dần trở nên rõ ràng. Nhìn thấy khuôn mặt của người bên cạnh, Dư Vãn giật mình, lập tức rút tay ra.
“Thầy Ôn, sao thầy lại ở đây?”
Ôn Vũ Thần lùi lại hai bước, giả vờ như không nhìn thấy sự cảnh giác trong mắt Dư Vãn.
“Cô đừng hiểu lầm, lúc ăn tối cô uống say, tôi chỉ đang đưa cô về nhà thôi.”
Dư Vãn ngó nghiêng xung quanh, không thấy bóng dáng của Kiều Sở Sở, liền nghi hoặc hỏi:
“Cảm ơn thầy nhé, nhưng Sở Sở đâu rồi?”
Ôn Vũ Thần mỉm cười, kiên nhẫn giải thích: “Kiều Sở Sở có việc gấp nên phải rời đi.”
Dư Vãn bừng tỉnh, vừa định bước đi thì chân mềm nhũn, suýt nữa ngã quỵ. Ôn Vũ Thần phản xạ nhanh, lập tức lao tới đỡ cô.
“Cô Dư, đừng vội. Tôi đưa cô về.”
Dư Vãn xoa xoa hai bên thái dương đang đau nhức, gật đầu đồng ý.
Nhưng vừa ngồi vào xe, điện thoại của Kiều Sở Sở đã gọi tới. Dư Vãn nghi hoặc nhìn màn hình, vừa bắt máy đã nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của Kiều Sở Sở:
“Chị Dư, chị mau đến giúp em với!”
Cô ấy nói ra địa chỉ một quán bar. Âm thanh ồn ào ở đầu dây bên kia khiến Dư Vãn chưa kịp hỏi gì thì điện thoại đã bị cúp máy.
Dư Vãn nắm chặt điện thoại, vội vã nhảy xuống xe.
“Thầy Ôn, cảm ơn thầy đã có lòng, nhưng Sở Sở gặp chuyện rồi, tôi phải đi xem thế nào.”
Tim cô đập dồn dập, không còn nghĩ ngợi gì nữa, vội vàng rời đi. Ôn Vũ Thần vội vàng bước lên, thấy cô lo lắng đến vậy, anh liền nói:
“Cô Dư, lên xe đi, tôi đưa cô qua đó.”
Dư Vãn chần chừ, cảm thấy bản thân và Ôn Vũ Thần không thân thiết, sao có thể làm phiền anh được?
“Không cần đâu, thầy Ôn, tôi có thể bắt taxi đi.”
Dư Vãn lịch sự từ chối, nhưng nghe giọng nói mang đầy sự xa cách của cô, ánh mắt Ôn Vũ Thần hiện lên nét tổn thương.
“Cô Dư, giờ này khó mà gọi được taxi. Cô tin tôi, tôi nhất định sẽ đưa cô tới nơi.”
Giọng nói kiên định, ánh mắt chân thành của Ôn Vũ Thần khiến Dư Vãn khó lòng từ chối.
Cô đang rối bời, cũng chẳng còn thời gian để suy nghĩ nhiều, lập tức quay lại xe.
“Vậy phiền thầy nhé. Hôm nay xem như tôi nợ thầy một ân tình.”
Ôn Vũ Thần nở nụ cười nhẹ nhõm, bước lên ghế lái, tay vững vàng xoay vô-lăng, chiếc xe lao vút đi.
Khi tới quán bar, họ thấy trước cửa nằm la liệt vài kẻ say rượu đang lảm nhảm không ngừng.
Mùi rượu nồng nặc bốc lên.
Dư Vãn bịt mũi, nhanh chóng bước vào trong.
Ôn Vũ Thần khóa cửa xe, lập tức đi theo sau.
Bên trong quán bar, người qua kẻ lại tấp nập, những thân hình trẻ trung nhún nhảy giữa sàn nhảy trong điệu nhạc sôi động, từng cử chỉ vô cùng gợi cảm.
Âm thanh ly chạm nhau trong tiếng cười đùa không ngừng vang lên, khiến người ta chóng mặt.
Dư Vãn khó khăn lách qua đám đông chắn đường. Ôn Vũ Thần vươn cánh tay, bảo vệ cô hai bên.