Lật Bàn Rồi! Ngôi Sao Tuyến 18 Bỗng Chốc Vụt Sáng! - Chương 98
Dư Vãn khẽ chạm vào cánh tay của Kiều Sở Sở.
Lần này có thể cứu được hai người bọn họ, thật sự là nhờ vào Ôn Vũ Thần.
Kiều Sở Sở hiểu rõ trong lòng, khuôn mặt lập tức nở một nụ cười ngọt ngào.
“Thầy Ôn, hôm nay thật sự cảm ơn thầy. Nếu không có thầy, em thật sự không biết phải làm sao…” Cô gãi đầu ngượng ngùng, sau đó nói tiếp:
“Ngày mai thầy có thời gian không? Em muốn mời thầy một bữa, coi như để bày tỏ lòng biết ơn.”
Ôn Vũ Thần phẩy tay, không mấy để tâm:
“Không cần đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi. Bọn chúng dám gây chuyện trong quán net của tôi, tôi đương nhiên không thể để yên.”
Khi đến dưới lầu nhà Kiều Sở Sở, cô lập tức nhảy xuống xe, vẫy tay chào hai người.
“Thầy Ôn, phiền thầy đưa chị Dư về giúp em nhé, cảm ơn thầy.”
Ôn Vũ Thần cười lắc đầu, nhẹ giọng đáp:
“Đương nhiên rồi.”
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Dư Vãn cúi đầu nhìn, phát hiện là Lục Trầm gọi tới.
Lúc này đã là 11 giờ đêm.
Dư Vãn thoáng lộ vẻ áy náy, vội vàng bắt máy:
“Em sắp về nhà rồi, anh đừng lo.”
Lục Trầm lập tức mất bình tĩnh, anh cầm lấy áo khoác, đôi chân dài nhanh chóng bước ra cửa.
“Vậy anh qua đón em ngay, em với Kiều Sở Sở đi chung không an toàn đâu.”
Dư Vãn mím môi, khẽ liếc nhìn Ôn Vũ Thần.
Ngón tay Ôn Vũ Thần chậm rãi gõ lên vô lăng, từng nhịp vang lên trong không gian yên tĩnh của chiếc xe.
“Đừng lo, là thầy Ôn đưa em về. Hôm nay xảy ra nhiều chuyện quá, về tới nơi em sẽ kể rõ cho anh.”
Lục Trầm vô thức siết chặt điện thoại, trong lòng trào lên ghen tuông.
Đã khuya thế này, tại sao Dư Vãn lại ở cùng Ôn Vũ Thần?
Nhưng anh vẫn giữ phong độ, không hỏi thêm gì.
Ôn Vũ Thần đưa Dư Vãn đến dưới lầu.
Dư Vãn bước xuống xe, mỉm cười vẫy tay chào:
“Cảm ơn thầy nhiều, thầy về cẩn thận nhé!”
Cô vừa quay người, liền nhìn thấy Lục Trầm đang đứng chờ ở cửa.
Hai tay Lục Trầm đút túi, ánh mắt sâu thẳm, biểu cảm khó đoán.
Dư Vãn giật mình thốt lên một tiếng, theo phản xạ lùi lại một bước, trong lòng dâng lên chút chột dạ.
Thật đúng là kỳ lạ, vừa nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng như băng của Lục Trầm, Dư Vãn lại có cảm giác như mình đang làm điều gì mờ ám.
Cô cười, tiến tới gần, khoác lấy cánh tay của Lục Trầm.
“May mà anh xuống đón em, chúng ta về thôi.”
Lục Trầm bất lực thở dài, nắm lấy tay Dư Vãn.
“Thầy Ôn, cảm ơn thầy đã đưa bạn gái tôi về. Có muốn vào nhà uống chén trà không?”
Ôn Vũ Thần ngồi trên ghế lái, khuôn mặt nở nụ cười đúng mực.
“Không cần đâu, chỉ là chuyện nhỏ, thầy Lục không cần để tâm.”
Nói xong, anh lái xe rời đi.
Chứng kiến cảnh tượng này, các phóng viên đứng đằng xa đều trợn tròn mắt, vội vã chụp vài bức ảnh trong hỗn loạn nhưng không dám lộ diện.
Những câu hỏi mà Tống Nghiên cung cấp cho họ quả thật quá quái gở và vô lý, thậm chí còn nói rằng Dư Vãn vừa bước xuống xe chắc chắn đang thần trí không rõ ràng, cấu kết với Ôn Vũ Thần.
Nhưng những điều cô ta nói đều không xảy ra, ngược lại, họ còn vô tình chứng minh mối quan hệ thân mật giữa Lục Trầm và Dư Vãn.