Vương Siêu vừa xuất thủ, cơ bắp vừa phát động, trảo đã tấn công, cánh tay vươn dài ra, người chưa tới nhưng cánh tay đã trực tiếp đánh ra.
Hắn vận khí cổ tay, khoách trương ra ngoài, đột nhiên lồi lên rồi lại co giãn, biến thành dẹp dẹp bằng bằng, giống như rắn mắt kính đang trườn bò khắp nơi.
Đồng thời, khuỷu tay c*̉a hắn rung rung, giống như súng hoa lê đâm ra, đầu súng loạn du, tuy nhắm vào yết hầu c*̉a Nghiêm Nguyên Nghi, nhưng điểm rơi chân chính lại bao chùm cả phần đầu, mặt, thậm chí là ngực, tiểu phúc ở phía dưới c*̉a cô ta.
Cả nửa thân trên c*̉a Nghiêm Nguyên Nghi hoàn toàn bị bao bọc trong thủ thế c*̉a một trảo này c*̉a Vương Siêu. xem tại TruyenFull.vn
Chỉ đơn giản là một trảo, nhưng bao gồm cả thương ý c*̉a súng hoa lê, lại kèm theo thủ oản triền ti (cổ tay quấn tơ), trên ngón tay chính là kình c*̉a ưng trảo nhiếp nã, hơn nữa Vương Siêu vận lực, cánh tay thông bối, vừa vươn ra đã giống như là đòn gánh, dài phi thường, không ngờ lại vượt quá cả cự ly tấn công hiệu quả.
Hắn và Nghiêm Nguyên Nghi vốn ngồi trên sa lông cách nhau hơn một thước, vừa hay ở ngoài cự ly tấn công hiệu quả, đây c*́ng là cự ly chỗ ngồi mà Hồng môn dày công thiết kế, để phòng bị khi hai người trở mặt động thủ thì họ có thể kịp thời ngăn cản.
Nhưng Vương Siêu vừa tung trảo, thân thể lại không hề rời khỏi vị trí, nhưng cánh tay lại vươn dài ra, cánh tay kia thì hơi co lại, giống như là thoáng một cái đã dồn độ dài c*̉a hai cánh tay vào một cánh tay, tiến hành tấn công chớp nhoáng trong cự ly siêu thường.
Loại công phu này, thực sự khiến người người ta thấy mà cảm thán không thôi. Đây c*̃ng là kỹ xảo vận lực cao nhất c*̉a thông bối quyền, xương c*̉a hai cánh tay vận thông bối bộ, trượt dài ra, ở ngoài cự ly tấn công, đột nhiên giết tới, đánh cho người ta không kịp đề phòng.
Nghiêm Nguyên Nghi c*̃ng dồn hết toàn bộ tinh thần để phòng bị Vương Siêu. Tinh, khí, thần, thế c*̉a cô ta đều được nâng lên cao tới cực điểm.
Phong bị thì phong bị, nhưng Nghiêm Nguyên Nghi c*̃ng không ngờ thế đến c*̉a Vương Siêu lại quỷ dị như vậy, lời nói vừa rồi c*̉a Vương Siêu tuy ôn nhu không gì sánh được, nhưng khi hạ thủ thì lại độc ác vô c*̀ng, giống như là trực tiếp muốn xé tan người ta. Không ngờ tung ra một cỗ ý cảnh yêu càng nhiều thì hận càng sâu, âm dương đan xen, thiện ác lưỡng phân.
Ôn nhu đến mức rúng đậm tâm can người ta, nhưng thủ loại lại độc ác khiến người ta phải run sợ.
Hai loại ý cảnh tiệt nhiên bất đồng này, trực tiếp xuất hiện ở trên người Vương Siêu, sự tương phản to lớn này khiến Nghiêm Nguyên Nghi có chút không kịp hồi thần, cảm giác hô hấp c*̉a mình như tắc nghẽn.
Có điều cô ta vừa rồi đột nhiên giữ vững lòng tin c*̉a mình, cả trạng thái tinh thần đều ngưng thành một khối, tạo ra trạng thái không linh, cảm giác mẫn duệ cơ hồ đã đạt tới mức cự hạn mà trước giờ bản thân chưa từng có. Cô ta thậm chí còn tin rằng, chỉ cần mình tránh được sát thủ này c*̉a Vương Siêu, cho cô ta thời gian, cô ta sẽ chắn chắn có thể một lần nữa đột phá, tiến vào trong cảnh giới quyền pháp vô c*̀ng kỳ diệu mà bản thân luôn chờ mong.
Không chỉ bản thân cô ta cho rằng như vậy, ngay cả Vương Siêu c*̃ng thấy rằng như vậy.
Hôm nay, Vương Siêu luân phiên đả kích khí thế c*̉a Nghiêm Nguyên Nghi, lúc buông lúc thắt. Sau c*̀ng lại bức cô ta vào tuyệt cảnh phải tỏ thái độ. Dưới áp lực to lớn như vậy, năm lần bảy lượt bị đả kích, nếu đổi thành bất kỳ một đối thủ nào khác, e rằng tinh thần đều đã sớm sụp đổ từ lâu rồi, nhưng Nghiêm Nguyên Nghi sau c*̀ng vẫn có thể chống đỡ được, lấy tính cách “thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành” ra để chống đỡ áp lực tâm lý khổng lồ này, và không tiếc đắc tội với cả Hồng môn, tỏ rõ thái độ không khuất phục trước Vương Siêu c*̉a mình.
Với tính tình và sự kiên cường này c*̉a Nghiêm Nguyên Nghi, tuy là địch nhân nhưng vào lúc cô ta đưa ra quyết định cuối c*̀ng, trong lòng Vương Siêu c*̃ng không nhịn được mà sinh ra một tia hân thưởng với cô gái này. Cho nên trong lời nói c*̉a hắn đã lộ ra sự ôn nhu và khen ngợi.
Có điều khen ngợi thì khen ngợi, ôn nhu thì ôn nhu, nhưng khi hạ thủ, Vương Siêu lại không chút mềm lòng, hơn nữa so với bình thường thì còn tàn nhẫn quyết đoán hơn nhiều.
Người giống như hắn, đã nói là muốn giết ai thì tuyệt đối sẽ không rụt rè, sợ đông sợ tây, cho dù là chủ tịch c*̉a một nước, được bảo hộ trong thiên quân vạn mã, Vương Siêu c*̃ng sẽ dùng tất cả các biện pháp, dùng tất cả các lực lượng và thủ đoạn để giết chết người đó! Có điều nếu như lần này Nghiêm Nguyên Nghi có thể thoát được sát thủ c*̉a Vương Siêu, vậy thì hắn sẽ chân chính coi cô gái có tính cách kiên cường này là đối thủ, giống như là đối với thủ lĩnh GOD vậy.
Đúng như hắn đã nói, “hôm nay chỉ cần Nghiêm Nguyên Nghi cô không chết, tôi sẽ cho cô thời gian, để cô chân chính đứng trước mặt tôi.”
Câu nói này về ý tứ c*̃ng rất vi diệu và đầy ý vị xâu xa, Nghiêm Nguyên Nghi c*̃ng nghe ra rằng: “Thì ra hắn từ trước đến giờ chưa từng coi mình là đối thủ thực sự.”
“Ta chỉ cần hôm nay không chết, sớm muộn gì c*̃ng có một ngày khiến Vương Siêu ngươi phải chiến đấu với ta một trận, xem xem trên thế giới này, ai mới là đệ nhất thiên hạ chân chính!”
Trong lòng Nghiêm Nguyên Nghi dâng lên lòng tin vô cùng vô tận.
Bùm! Tay cô ta nhấc lên, dùng quyền đánh ra, trực tiếp đón đỡ một trảo c*̉a Vương Siêu, một quyền này, đánh vào huyệt Lao Cung ở giữa lòng bàn tay c*̉a Vương Siêu.
Nghiêm Nguyên Nghi đối diện với một trảo hung ác c*̉a Vương Siêu, không hề sợ hãi móng tay sắc bén như lưỡi dao, cổ tay quỷ bí như rắn, cánh tay nặng nề như báng súng thép c*̉a hắn, mà không ngờ lại còn trực tiếp dùng một thức “Hỏa trung thủ lật” (lấy hạ dẻ trong lò sửa) trong Nga Mi truy phong đoản đả, lấy nhanh đánh nhanh, ngạnh phá trảo c*̉a Vương Siêu.
Xuất thủ như gió, nhanh như tia chớp, như sao băng đuổi trăng, một quyền này c*̉a Nghiêm Nguyên Nghi, bất kể là lực lượng, hay là tốc độ, hay là khí thế, hay là đả pháp đều hoàn toàn khác hẳn với trước kia.
Đổi lại là trước kia, cô ta tuyệt đối không có được cỗ dũng khí này, dám đánh thẳng vào trung tâm trảo c*̉a Vương Siêu.
Một thức “hỏa trung thủ lật” c*̉a Nga Mi truy phong đoản đả này thực sự là giống như cái tên c*̉a nó, đạt tới vận vị độc đáo c*̉a hỏa trung thủ lật.
Trảo c*̉a Vương Siêu ngươi đánh tới, giống như núi lửa phun trào, lửa đỏ bay loạn, khí thế bừng bừng, trời sập đất nứt, bất kỳ ai thấy c*̃ng phải sợ hãi. Nhưng ta lại không sợ, ta nghênh đón thế lực c*̉a ngươi, nhưng lại không liều mạng mà là hỏa trung thủ lật, trong thiên quân vạn mã, lấy thủ cấp c*̉a tướng quân.
“Ồ? Giỏi!”
Nghiêm Nguyên Nghi biến hóa trong chớp mắt, không tránh không né, vượt qua khó khăn mà xông lên, đánh thẳng vào huyệt Lao Cung c*̉a trảo, Vương Siêu trong lòng không nhịn được mà khen một tiếng.
Cánh tay c*̉a hắn đột nhiên cuộn lại, cổ tay thu hồi, cả thân thể giống như bị tay đột nhiên kéo giật lại rồi bắn ra, chưởng tâm mượn lực thân thể, đột nhiên hướng ra ngoài, c*̃ng không tránh không né, trực tiếp đập vào đoản đả tiêm quyền c*̉a hỏa trung thủ lật c*̉a Nghiêm Nguyên Nghi.
Lòng bàn tay c*̉a Vương Siêu vừa đưa ra, thịt ở lòng bàn tay lồi ra, lập tức cứng rắn như thép, biến thành màu xanh đen, giống như là giữa lòng bàn tay đột nhiên có thêm một quả trứng gà lớn bằng thép, đây chính là Mãn nguyên ấn phát kình trong Tâm ấn quyền.
Ầm vang giống như đánh vào da thuộc.
Tiêm quyền c*̉a Nghiêm Nguyên Nghi đánh vào quả trứng thép lồi lên ở lòng bàn tay c*̉a Vương Siêu, phát ra tiếng trầm muộn giống như là chùy gỗ đánh lên da thuộc, khiến tai người ta nghe thấy phải khó chịu không thôi.
“Đại thủ ấn c*̉a hắn không ngờ đã luyện tới mức xuất thần nhập hóa như thế này rồi!”
Một quyền này c*̉a Nghiêm Nguyên Nghi tuy đánh trúng lòng bàn tay c*̉a Vương Siêu, nhưng cô ta lại không ngờ rằng, quyền ấn c*̉a đối phương đã đạt tới mức độ rắn như kim cương, toàn thân trên dưới đều không có một kẽ hở, hỏa trung thủ lật không thu được bất kỳ hiệu quả nào. Ngược lại cổ tay c*̉a bản thân cô ta còn bị lực trùng kích kịch liệt khiến cho tê rần, khí huyết không thông.
Lợi dụng sơ hở này, cổ tay Vương Siêu lại vươn ra, lật ngược nắm lấy cổ tay c*̉a Nghiêm Nguyên Nghi. Một cái nắm mang theo động tác xé này, nếu như nắm trúng thì khẳng định là cổ tay sẽ bị nghiền nát, cổ tay trong suốt như ngọc này lập tức thành một túi thịt nát.
Nghiêm Nguyên Nghi lập tức rụt tay lại, tay kia dựng lên, vê thành hạc thủ, dùng thủ pháp cắt mạch c*̉a Thiết tỏa hoành giang đánh vào đốt khớp xương ở khuỷu c*̉a Vương Siêu.
Khuỷu tay c*̉a Vương Siêu lật ngược, đột nhiên vòng một cái, vẽ ra một vòng cung như đường pa-ra-bôn, nhẹ nhàng đâm về phía tim c*̉a Nghiêm Nguyên Nghi.
Cánh tay đã thu lại c*̉a Nghiêm Nguyên Nghi sớm đã bảo vệ trước ngực, đợi khi khuỷu tay Vương Siêu đánh tới ngực thì lại hoành quyền đánh vào khớp khuỷu tay c*̉a hắn.
Nào ngờ rằng khuỷu tay c*̉a Vương Siêu lại xoay tròn, cánh tay bắn ra, trực tiếp dùng một chiêu Thái Cực đơn tiên đánh về phía vai c*̉a Nghiêm Nguyên Nghi. Một chiêu khuỷu tay biến thanh đơn tiên này đánh ra rất tùy ý nhẹ nhàng, không hề có một dấu hiệu báo trước nào, giống như là từ trong không trung đột nhiên hiện ra vậy. Trong cảm giác c*̉a Nghiêm Nguyên Nghi, mấy lần biến hóa này c*̉a Vương Siêu giống như là sao sáng chói mắt trên trời, rất khó đoán biết, cho tới một chiêu đơn tiên cuối c*̀ng mới chân chính lộ ra uy thế c*̉a nó, giống như thiên thần ném thiên thạch, một cỗ kình phong khiến người ta phải ngạt thở nổ tung, lỗ tai đau rát, quanh người hoàn toàn bị rung động. Không khí xung quanh giống như biển gầm nổi sóng, chỗ nào c*̃ng là dòng nước chảy xiết, căn bản khó mà bình ổn được thân hình.