Cô ta là một võ giả, thậm chí có thể nói, bỏ qua thân phận c*̉a cô ta, tinh thần, sự kiên cường, kiên nghị c*̉a cô ta đều là người xuất sắc, phượng mao lân giác trong võ giả, là nhân vật trong trăm vạn dặm mới chọn được một. Đối với cảnh giới quyền pháp sau này, cô ta c*̃ng phi thường trông mong.
“Muốn đi ư…”
Vương Siêu đối diện với cầm nã c*̉a Tạ Phiên Phiên, không hề hoàn thủ, chỉ nhẹ nhàng nhấc tay lên một cái, một chiêu Bát Quái chưởng xoay tròn, giống như đẩy nhẹ một cái, vừa hay xoay trên cánh tay c*̉a Tạ Phiên Phiên rồi đẩy xuống.
Tạ Phiên Phiên trúng một cái đẩy này, toàn thân lập tức bất ổn, cước bộ xoay tròn, cả người c*̃ng xoay tròn theo, suýt nữa thì ngã xuống, vội vàng xoạc chân ra ổn định lại thân thể c*̉a mình.
Vốn vớn võ công c*̉a Tạ Phiên Phiên, tuy tiến vào Đan kình, nhưng đả pháp, tâm trí đều có khe hở rất lớn, trong một chiêu này c*̉a Vương Siêu, hoàn toàn có thể phá đi cầm nã c*̉a cô ta, đánh cho cô ta trọng thương.
Có điều đối phương c*̃ng là hảo tâm khuyên can, lại thêm Vương Siêu động thủ trong tổng hội Hồng môn, tuy là vạn bất đắc dĩ, nhưng c*̃ng đã rất không nể mặt người ta rồi, nếu còn đả thương người thêm, vậy thì chuyện này sẽ rất khó ăn nói. Cho nên chỉ dùng Bát Quái chưởng nhẹ nhàng đẩy xuống một cái, khiến cho cô gái này đứng không vững, tạm thời không thể công kích tiếp được.
Sau khi đẩy Tạ Phiên Phiên ra, cước bộ c*̉a Vương Siêu điểm một cái, bộ pháp được thi triển ra toàn bộ, cơ hồ như là như ngón chân chạm đất một cái là bật ra xa cả mười mét, vội vã lao về phía trước, theo sát phương hướng mà Nghiêm Nguyên Nghi đã chạy đi.
Thân pháp c*̉a hắn nhanh vô c*̀ng, hoàn toàn nằm ngoài sự tưởng tượng c*̉a người khác. Cao thủ có mặt ở đây còn cản không được Nghiêm Nguyên Nghi, cho nên c*̃ng đừng hòng cản được hắn.
Cơ hồ như không tới mấy giây, hắn đã ra khỏi đảm sảnh c*̉a Hồng môn c*̀ng với bậc thềm rộng rãi ở đằng trước.
Sau khi thân thể c*̉a hắn đi ra khỏi toàn nhà tổng hội Hồng môn này, Tạ Phiên Phiên, Kỷ Phù Trần và mấy đại lão c*̉a Hồng môn mới ra được khỏi cửa, đuổi theo về phía trước.
“Nhanh quá!”
“Không cản nổi!”
“Ngay cả mắt c*̃ng không nhìn rõ, chỉ cảm thấy gió tạt qua một cái là người đã đi mất rồi.”
“Đây chính là thực lực c*̉a cao thủ đệ nhất thiên hạ ư? Lợi hại quá!”
“Quả thực là thành tiên rồi!”
“Thân pháp c*̉a Nghiêm Nguyên Nghi c*̃ng nhanh! Không biết Vương Siêu có đuổi được không!”
” Đuổi tận giết tuyệt… tàn nhẫn quá!”
“Ài!”
Một số đại lão Hồng môn trong lòng nặng trịch,
Vừa rồi Vương Siêu và Nghiêm Nguyên Nghi đả đấu giao thủ, sau đó bỏ đi, đích xác là rất nhanh, khi mọi người có mặt tại trường phản ứng lại thì đã không có chuyện gì rồi.
Đừng nói là cao thủ cấp bạc Đan kình, chỉ là cao thủ Hóa kình giao chiến thôi c*̃ng đã hiếm thấy rồi. Người có mặt trong trường thấy cảnh đánh nhau này đều thầm hô quá đã, đồng thời trong lòng c*̃ng chấn kinh. Trong nhất thời đều quên cả mình đang ở trong tổng hội Hồng môn.
Vù vù!
Nghiêm Nguyên Nghi cấp tốc chạy đi, gió tạt bên tai kịch liệt đến mức xé rách cả áo c*̉a cô ta, tốc độ c*̉a lần chạy điên cuồng này đã vượt quá cả cưc hạn, c*̃ng là tốc độ nhanh nhất c*̉a cô ta.
Nhưng, tuy là cực hạn c*̉a cô ta, nhưng lại vẫn không kéo dãn được cự ly với Vương Siêu.
Hai người đã chạy tới bờ biển c*̉a Honolulu.
Cư ly càng kéo càng gần, Nghiêm Nguyên Nghi c*̃ng nghe thấy rất rõ ràng tiếng sồn soạt mà Vương Siêu đang tới gần tạo ra, giống như tiếng bước chân c*̉a tử thần vậy.
Trong khoảnh khắc sau khi chạy mười mấy dặm, Nghiêm Nguyên Nghi cuối c*̀ng c*̃ng biết được rằng mình không thể né tránh sự truy kích c*̉a Vương Siêu. Thế là, trên bờ cát giống như là hoàng kim này, đối diện với biển rộng xanh thẳm, cô ta đột nhiên quay người lại, đối diện với Vương Siêu, bày ra thủ thế.
Cô ta muốn liều mạng rồi!
Liều mạng quyết chiến với Vương Siêu một trận!
Cô ta đã thực sự đã bị bức tới tuyệt cảnh.
“Nguyên Nghi, cô muốn động thủ ư?”
Thấy Nghiêm Nguyên Nghi dừng lại, đối mặt với mình, chân đứng hình chữ bát, hai tay bảo vệ trước ngực, bày ra thủ thế chính tông, Vương Siêu c*̃ng dừng người lại, nhìn cô gái kiên cường tới cực điểm ở trước mặt.
“Anh động thủ đi.”
Nghiêm Nguyên Nghi nhìn Vương Siêu, kỳ lạ là trên mặt không hề có vẻ phẫn nộ, lo lắng, sợ hãi mà lại rất bình tĩnh, không hề lộ ra một chút tâm tình nào.
Cô ta c*̃ng biết, hiện tại đơn độc đối diện với dạng địch nhân cường đại như Vương Siêu, bất kỳ một chút tình tự nào c*̃ng đủ để trí mạng, chỉ có bình tĩnh, không để ý tới sinh tử may ra mới có thể thoát được một kiếp này.
Thế là, trong sát na này, cô ta vứt bỏ hết tất cả ân oán trong dĩ vãng, không để bất kỳ một điều gì ở trong lòng. “Cô có gì muốn nói không?” Vương Siêu chưa động thủ, lặng lẽ nhìn Nghiêm Nguyên Nghi, ôn nhu hỏi một câu.
Nghiêm Nguyên Nghi nhìn chằm chằm vào Vương Siêu, mắt chớp chớp, c*̃ng trả lời rất bình tĩnh: “Vương Siêu, nếu như không tính đến việc chúng ta là địch nhân mà nói, anh đích xác là một người quang minh lỗi lạc, có đại khí. Tôi nhiều lầy truy sát, bủa vây anh, mà anh và người ta động thủ, trước giờ đều chỉ đơn độc một mình, không dùng âm mưu quỷ kế. Điểm này, tôi c*̃ng rất bội phục. Anh là một người phát huy võ đạo tới thuần túy, không có bất kỳ thứ gì pha tạp ở bên trong. Chẳng trách Đường Tử Trần lại hết lòng với anh như vậy. Tôi nghĩ nếu như chúng ta không phải là địch nhân, tôi c*̃ng sẽ rất hân thưởng anh.”
Những lời nói này c*̉a Nghiêm Nguyên Nghi, đã hoàn toàn thay đổi thần thái trước kia, trong vẻ bình tĩnh lại mang theo sự bội phục.
Sau khi cô ta vứt bỏ tất cả ân oán, cuối c*̀ng c*̃ng bắt đầu chính thức nhìn nhận Vương Siêu, trong giây phút này, hình tượng c*̉a Vương Siêu ở trong lòng cô ta c*̃ng đã thay đổi rất nhiều.
“Tôi c*̃ng luôn cảm thấy cô rất khá, cho nên tôi mới nói hôm nay nếu cô có thể không chết, tôi sẽ cho cô thời gian, để cô chân chính đứng trước mặt tôi. Cô có tính tình thà làm ngọc nát chứ không làm ngói lành, điểm này, tôi c*̃ng rất hân thưởng cô.” Trong mắt Vương Siêu không có một chút sát cơ nào.
“Ừ, động thủ đi.” Nghiêm Nguyên Nghi gật đầu.
“Được!”
Vương Siêu chỉ nói một chữ rồi đột nhiên bước lên trước một bước, tay vặn hình xoắn ốc, giậm chân, đánh ra một quyền như sấm sét vào ngực Nghiêm Nguyên Nghi. Một chiêu này rất đơn giản, nhưng dưới lực đánh c*̉a Vương Siêu, cát trên mặt đất toàn bộ đều cuộn lên, tụ lại rồi bao bọc cả người Nghiêm Nguyên Nghi.
Nghiêm Nguyên Nghi mắt hơi khép lại, né sang một bên, cánh tay như đao, chém ra một vết rách không khí, chặt vào cánh tay c*̉a Vương Siêu. Dùng chặt để phá đập, đồng thời, tay kia c*̉a cô ta giấu ở hông, trong một chặt này, đột nhiên hiện ra, ngoặt cong một cái, xuất hiện ở phía dưới nách Vương Siêu, kình lực đánh thẳng vào tâm tạng.
“Toản tâm đả!”
Đặc biệt là một chiêu này c*̉a cô ta, không ngờ lại thuận theo thế gió, đẩy tay rất nhẹ nhàng, nhưng lại như buồm căng thuận gió, có ý cảnh “thuyền nhẹ vượt qua ngàn biển lớn”.
Truy phong đoản đả! Nghiêm Nguyên Nghi lần này thuận gió xuất thủ, tựa hồ như dung nhập quyền c*̉a mình vào trong gió, dung nhập vào trong trời đất. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
Quyền này thực sự giống như là một cơn gió mát, không bóng không hình, nhưng lại lấy đi tính mạng c*̉a người ta. Quyền pháp c*̉a cô ta, lại có đột phá! Không ngờ lại sử ra vận vị trước giờ chưa từng có này.
Ánh mắt c*̉a Vương Siêu rất lăng lệ! Tay chọc lên trên, chuyển đập thành gạt, ngạnh tiếp một chém c*̉a Nghiêm Nguyên Nghi, tay kia không biết từ lúc nào đã co về dưới nách, lòng bàn tay nhô ra, vừa hay đỡ được toản tâm đả c*̉a Nghiêm Nguyên Nghi, đồng thời lại nhấc chân lên.
Nghiêm Nguyên Nghi cấp tốc lui ra sau.
Sự mẫn cảm c*̉a cô ta phát hiện được cả bốn phương tám hướng, Vương Siêu hơi nhấc chân, cô ta biết được rằng Triệu Quang Vinh vừa rồi đã chết ở dưới cái chân chân thần kỳ này, cô ta đương nhiên c*̃ng biết mình nên làm gì, đó chính là trước tiên phải né tránh, không đợi đối phương có cơ hội đá ra.
Cô ta nhắm rất chuẩn, thối pháp c*̉a Vương Siêu, căn bản là không thể đỡ được, một khi đỡ, sẽ có cước thứ nhất rồi cước thứ hai, liên miên bất tuyệt. Nếu không đỡ tất nhiên là sẽ không có cước nào cả.
Quả nhiên, một cước này c*̉a Vương Siêu liền không được đá ra, mà lại giẫm châm lên trước, tay lật lên trên, quyền ấn cự đại bao trùm cả thân thể Nghiêm Nguyên Nghi.
Lại là “Phiên thiên ấn”.
Hai mắt Nghiêm Nguyên Nghi lóe sáng, không ngờ lại đột nhiên va chạm, vận khuỷu tay trầm xuống đánh vào bụng dưới c*̉a Vương Siêu, đầu c*̃ng co lại, không ngờ là dùng thế lưỡng bại câu thương, ngươi muốn mạng c*̉a ta, ta muốn ngươi trọng thương.
Cô ta không ngờ càng đánh càng hăng, không hề có một chút sợ hãi nào đối với Vương Siêu, c*̃ng không hề cố kỵ lực lượng c*̉a hắn.
“Rầm!”
Phiên Thiên Ấn c*̉a Vương Siêu không hề bổ xuống đầu c*̉a cô ta mà đột nhiền trầm xuống, ép lên khuỷu tay c*̉a cô ta, căn cản cách đánh lưỡng bại câu thương này.
Chiêu này đã chấn cho khí huyết toàn thân c*̉a Nghiêm Nguyên Nghi phải tê dại.
Thế nhưng Nghiêm Nguyên Nghi lại không chút do dự, hai quyền vừa tách ra, lập tức lại trên đánh vào ấn đường, duới đánh vào lung thận c*̉a Vương Siêu.
Song thủ quyền ấn c*̉a Vương Siêu không phản kích, mà lại giơ lòng bàn tay lại đỡ, cho dù Nghiêm Nguyên Nghi đánh thể nào hắn c*̃ng đều đỡ lấy. Thủy chung đều rất hời hợt, nhưng lực phản chấn c*̉a mỗi chiêu lại trầm trọng đến dọa người.
Hai người quyền tới quyền đi, trong nháy mắt đã công kích qua lại mấy chục lần, trong đó không có bất kỳ một đả pháp kinh hiểm nào, nhưng Nghiêm Nguyên Nghi lại phải chịu một áp lực càng lúc càng lớn.
Bởi vì quyền chưởng c*̉a cô ta mỗi lần va chạm với thân thể c*̉a Vương Siêu, khí huyết trong thân thể c*̉a cô ta lại bị chấn cho tê rần, có chút ứ đọng.
Đây rõ ràng là Vương Siêu đã hoàn toàn khống chế c*̣c diện, không cho cô ta có một chút cơ hội phản kích.
Đây là biểu hiện c*̉a một cười có công phu cao hơn mấy bậc, hời hợt thong dong, nhưng lại không cho đối phương một chút cơ hội nào, bất kể là giãy dụa như thế nào c*̃ng vô ích, chỉ có thể từ từ mà chết.
“Cứ tiếp tục đánh như thế này thì không ổn! lửa chậm chín cá, lột kén rút tơ, mình sớm muộn gì c*̃ng bị hắn đánh chết!” Nghiêm Nguyên Nghi trong lòng xoay chuyển như điện, cố nghĩ đối sách.
Nhưng, khi ý niệm trong đầu cô ta vừa động, Vương Siêu tựa hồ như đã phát giác ra cô ta đang phân tâm, đột nhiên toàn thân bật lên cao! Thủ chưởng biến thành không lộ, hai tay đột nhiên xoắn vào nhau, một thức triền đấu c*̉a Long xà hợp kích hoàn toàn bao phủ cả người Nghiêm Nguyên Nghi.
Lần này, hiển nhiên là Vương Siêu đã dùng toàn lực rồi.
Nghiêm Nguyên Nghi không kịp phòng bị, đột nhiên song chưởng chặn ngang để đỡ, nhưng lực lượng không bằng Vương Siêu, lại thêm lúc chiến đã bị lực phản chấn làm cho khí huyết toàn thân ứ đọng, đã có chút hư nhược, bị Vương Siêu bắt được, đột nhiên dùng lực vặn một cái.
Rắc rắc, hai cánh tay ngọc c*̉a cô ta thoáng chốc đã bị vặn đứt, mềm oặt rủ xuống, trong lòng lạnh toát, biết mình đã không còn cơ hội, cho nên không động thủ nữa.
Thân thể c*̉a Vương Siêu tiến gần cô ta, c*̃ng không tiến thêm một bước để hạ thủ giết người. Nhưng Nghiêm Nguyên Nghi lại có một loại cảm giác, Vương Siêu sẽ không lưu thủ.
“Thật sự muốn biết cảnh giới tiếp theo c*̉a quyền pháp có tư vị gì… đáng tiếc, không có cơ hội nữa rồi…” Nghiêm Nguyên Nghi nhìn Vương Siêu ở trước mặt mình, đột nhiên, hai hàng lệ trong từ trong mắt chảy ra.
“Đừng khóc, đừng khóc. Cô đã tận lực rồi.” Vương Siêu không ngờ lại đưa tay ra, lau đi nước mắt trên mặt Nghiêm Nguyên Nghi.
“Sau khi giết tôi, anh hãy mang thi thể c*̉a tôi về nước.” Nghiêm Nguyên Nghi nhắm hai mắt lại.
“Được.” Giọng nói c*̉a Vương Siêu trở nên nhỏ đến mức không thể nghe rõ, tay đang đặt trên mặt Nghiêm Nguyên Nghi đột nhiên ấn lên mi tâm c*̉a cô ta.
Chỉ nhẹ nhàng ấn một cái, một tiếng rắc rất nhỏ vang lên, mắt Nghiêm Nguyên Nghi tối sầm, không còn tri giác ngã xuống