Site icon TruyenVnFull

Long Xà Diễn Nghĩa - Chương 415

“Lão Ba, anh muốn đi tìm thủ lĩnh GOD, c*̀ng hắn giao thủ để tìm kiếm đột phá ư?”

Nghe thấy Ba Lập Minh nói vậy, mắt Vương Siêu sáng lên, với nhãn quang c*̉a hắn tất nhiên có thể nhìn ra, quyền pháp c*̉a Ba Lập Minh đã đạt tới bình cảnh lớn nhất, chỉ cần tiến thêm một bước là có thể đả phá hư không, đạt tới thành tựu giống như cảnh giới c*̉a mình, bảo trì được lực chiến đấu nhiều năm vẫn không suy yếu.

Nếu như không tiến nhập được vào cảnh giới đả phá hư không, kiến thần bất phôi, Ba Lập Minh sau hai ba mươi năm nữa sẽ dần dần già yếu, lực chiến đấu c*̉a biến mất từng chút một.

Ba Lập Minh hiện tại quyền pháp tuy đã đạt tới đỉnh phong, chỉ kém Vương Siêu một chút mà thôi, nhưng dẫu sau thì c*̃ng đã hơn năm mươi tuổi, tuy thể kực hiện tại c*̉a ông ta cường hãn, so với Chu Bính Lâm năm đó thì cao hơn cả chục lần, đang ở thời kỳ đỉnh cao c*̉a đời người, nhưng sau khi vượt quá thời kỳ đỉnh cao, sẽ không thể kháng cự lại sự suy yếu, đây chính là sự thực mà không ai có thể ngăn cản được.

Ba Lập Minh hiện tại chỉ có một biện pháp tốt nhất chính là phải tìm kiếm được đột phá, tìm người có cảnh giới cao hơn mình để giao thủ. Đây chính là phương pháp thử trăm lần không sai c*̉a võ nhân muốn đột phá cảnh giới, là chân lý dùng mọi lúc mọi nơi đều chính xác.

Không hiểu kình? c*̀ng cao thủ đánh một trận là hiểu ngay.

Đây là câu nói cửa miệng c*̉a người trong giới quyền thuật.

Nhưng hiện tại người giỏi hơn Ba Lập Minh, trên thế giới này c*̃ng tìm không ra được hai ba người, trừ Vương Siêu ra, thì chính là thủ lĩnh GOD, Đường Tử Trần hiện tại c*̃ng có thể tính là một người. Đường Tử Trần hiện tại, Vương Siêu lờ mờ cảm thấy rằng, lão bà tỷ tỷ này c*̉a mình, e rằng đã tiến nhập vào một loại cảnh giới thần diệu khó lường rồi.

Có điều Ba Lập Minh và Vương Siêu giao thủ, với quan hệ hiện tại c*̉a họ, không thể nào là đánh thật, mà muốn đảnh thật c*̃ng không thể, chỉ có thể thỉnh thoảng so tài trao đổi mà thôi. Căn bản không phải là sinh tử quyết chiến, tâm linh, tinh thần đều ở vào trạng tới khẩn trương cao độ.

Cho nên hiện tại Ba Lập Minh muốn tìm kiếm đột phá, chỉ có thể đitìm thủ lĩnh GOD để giao thủ mà thôi. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Chỉ có tại sinh tử quyết đấu, quên đi tất cả, đem sinh mệnh, tâm linh thể xác và tinh thần đầu nhập vào một chỗ mới có thể làm ra đột phá, đương nhiên, đây c*̃ng là một cách cực kỳ nguy hiểm, người bình thường làm như vậy, chín mươi chín phần trăm là sẽ bị người ta đánh chết.

“Lão Ba, tạm thời anh đừng đi, có điều nếu anh muốn đi, tôi c*̃ng sẽ không ngăn cản anh.” Vương Siêu ngẩng đầu lên nhìn mặt trời chói chang ở trên trời cao, mắt c*̉a hắn nhìn thẳng vào mặt trời, không hề có chút khó chịu nào.

“Ồ, cậu sợ tôi sẽ bị đánh chết ư?”

Ba Lập Minh thở ra, hỏi một cách rất nhẹ nhàng tự nhiên.

“Không phải.” Vương Siêu lắc đầu: “Tôi sợ anh bỏ lỡ một cảnh quan võ thuật thịnh thế xán lạn như khói hoa, đại hội Võ đạo lần này, tôi đã có thể khẳng đinh, bất kể là số người tham gia, hay là trình độ đều là một lần đại hội trăm ngàn năm khó gặp, chỉ cần là người luyện võ, mặt thấy được một trường thịnh thế đại hội này đều sẽ không còn gì phải hối hận. Tôi chỉ sợ anh sẽ bỏ qua thôi.”

“Ồ?” Ba Lập Minh nhíu mày, quả nhiên có chút động lòng, ông ta c*̃ng biết rằng, đại hội Võ đạo lần này là do Vương Siêu và Đường môn dùng tiền vốn rất lớn để khơi dậy, đã biến thành một đại hội Võ đạo mở rộng khắp nơi, tất cả các cao thủ trên toàn thế giới đều tới tham dự, tiến hành một hồi quyết chiến đỉnh phong.

Dạng quy mô như thế này, chỉ cần là người, sẽ không thể không động tâm mà muốn được tận mắt nhìn thấy tràng thịnh hội này.

“Được. Chuyện này tôi sẽ suy nghĩ kỹ càng.” Ba Lập Minh thở ra thật dài.

“Ba thúc. Thúc lùi bước ư? Nghe nói thủ lĩnh GOD đó và sư phó c*̉a cháu giống như nhau, thúc khẳng định là không nắm chắc rồi. Như vậy hình như không giống với khí thế quyền pháp quyết chiến không lùi c*̉a thúc.” Hoắc Linh Nhi chớp chớp mắt.

“Nha đầu ngốc.” Ba Lập Minh cười mắng một câu. “Quyết chiến không lùi bước chứ không phải là kẻ ngu thấy cái gì c*̃ng đâm đầu vào. Quyền thuật c*̉a thủ lĩnh GOD đó c*̃ng giống như c*̉a sư phụ ngươi, trong lòng ta c*̃ng hiểu rõ rằng mình vẫn kém họ một chút. Nếu không chuẩn bị đầy đủ, khả năng chết có bảy thành. Ba Lập Minh ta tuy không sợ chết, nhưng sẽ không để người ta đánh chết một cách vô ích, nếu ta như vậy thì sớm đã chết cả mấy trăm lần vào ba mươi năm trước rồi. Nha đầu ngốc, ngươi nếu không hiểu sự khác biệt giữa quyết chiến không lùi và kẻ ngu si thích đứng ra làm bia đỡ đạn thì vĩnh viễn c*̃ng không bước vào được Đan đạo đâu. Đan đạo tròn tròn, sáng lấp lánh chứ không phải là một cái đầu chết.”

“Vương Siêu, cậu có tin không, Ba Lập Minh tôi lần này định tới Bắc Kinh tìm thủ lĩnh GOD, c*̀ng hắn giao thủ, cho dù thất bại, hắn c*̃ng không giết được tôi? Đừng thấy quyền pháp c*̉a tôi cao, nhưng một số thủ đoạn, kinh nghiệm giữ mạng thì cậu e rằng không bằng được tôi đâu.”

Ba Lập Minh lộ ra vẻ mặt hài hước như cười mà như không cười.

“Cái này thì chắc rồi.”

Vương Siêu nhìn Ba Lập Minh, đầu tiên thì hơi ngây người, sau đó thì bật cười, Ba Lập Minh này đọc thuộc lịch sử, tinh thông thi từ, quyền pháp c*̉a các môn cái phái không gì không hiểu, xem xét thời thế thì chính là một nhân vật, nếu không, năm đó c*̃ng sẽ không trở thành một người dẫn đầu, ông ta tuyệt đối không phải là một kẻ mãng phu, mà là một nhân vật có lòng tin kiên định, nhưng lại không kiêng kỵ bất kỳ một thủ đoạn nào.

“Kỳ thực đại hội Võ đạo tuy là vô c*̀ng đặc sắc, nhưng không phải cái gì c*̃ng đáng xem. Cái tôi cần xem là dạng cao thủ đệ nhất thiên hạ như cậu, chứ không cần phải xem cái đám luyện gia tử tầm thường đùa giỡn, đã từng được kiến thức rồng thật rồi thì ai còn hứng thú mà xem rắn nữa?”

Ba Lập Minh ha ha cười lớn: “Có điều cậu c*̃ng đừng lo lắng, trên đại hội võ đạo sẽ không buồn tẻ đâu, nói không chừng, cậu đánh chết thủ lĩnh GOD xong sẽ còn có tôi đứng ra trước mặt cậu đó.”

Nói xong, Ba Lập Minh quay người đi, không hề dừng lại, dần dần biến mất ở tít đằng xa.

“Ba thúc c*̃ng là một nhân vật…”

Hoắc Linh Nhi nhìn theo bóng người c*̉a Ba Lập Minh ở đằng xa, nhỏ giọng cảm thán.

“Quyền pháp đã đạt tới trình độ đứng trên cao nhìn mọi thứ đều nhỏ bé, có ai mà không phải là hạng kinh tài tuyệt diễm?” Vương Siêu cảm thán, nói: “Đáng tiếc, ta không thể về nước, nếu không c*̃ng muốn xem một phen long tranh hổ đấu c*̉a Ba Lập Minh và tên lông mi dài đó, khẳng định là sẽ rất hứng thú.”

Vương Siêu biết, Ba Lập Minh lần này đi, khẳng định là sẽ về nước.

“Linh nhi, chúng ta luyện tập một chút đi, hi vọng trước khi cô tham gia đại hội Võ đạo, nhất định phải có tiến bộ lớn.” Vương Siêu đột nhiên trở nên hứng trí.

“Được!” Trong lúc này, Hoắc Linh Nhi đã đánh ra một quyền, Vương Siêu đỡ rất tùy ý.

Đôi nam nữ sư đồ tuổi xấp xỉ nhau này tùy ý mua lượn trên bãi cát, Vương Siêu đang uy chiêu cho Hoắc Linh Nhi.

Đúng vào lúc Vương Siêu và Hoắc Linh Nhi đang uy chiêu thì ở Bắc Kinh quốc nội, bên hồ nước liễu rủ c*̉a Di Hòa Viên, một thanh niên mi dài tướng mạo trẻ tuổi đang lặng lẽ chằm chằm vào một cô gái nhỏ tóc kết thành rất nhiều bím, trang điểm vô c*̀ng bắt mắt.

“Uy, lông mi dài, anh đã nhìn tôi chằm chằm hai ngày rồi đó, có gì đáng nhìn đâu chứ?”

Cô gái tóc tết thành nhiều bím đó chính là Lạc Tiểu Manh, đồ đệ c*̉a Cửu Cung Kiếm Lâm Đình Phong, sư muội c*̉a Giang Hải. Cô ta c*̃ng đang chuẩn bị cho đại hội Võ đạo, mỗi ngày đều bình tâm tĩnh khí luyện khí công thủ pháp c*̉a Cửu Cung Kiếm bí truyền ở Di Hòa Viên. Có điều hai ngày trước, mỗi ngày đều có một thanh niên lông mi dài ngồi trên ghế đá ở bên cạnh, nhìn cô ta luyện công dùng ngón tay lăng không vẽ bùa.

Vốn là, khí công thủ pháp này c*̉a cô ta c*̃ng giống như Đại thủ ấn, dùng ngón tay băng kình, tác động ngũ tạng, phối hợp với hô hấp, rất là tinh diệu. Cho dù là người có tư chất tốt, lão sư hết lòng chỉ dạy c*̃ng học không được, đừng nói là học trộm, cho nên cô ta căn bản không để ý đến việc bị người khác nhìn lén.

Cô ta sở dĩ chọn chỗ đông người làm nơi luyện tập c*̃ng là bởi vì tìm yên tĩnh trong ồn ào, rèn đúc tâm ý. Cho dù là dưới cái nhìn chằm chằm c*̉a người khác, cô ta vẫn có thể bảo trì một tâm linh tĩnh lặng.

Có điều sau hai ngày bị thanh niên lông mi dài nhìn chằm chằm mình luyện công, Lạc Tiểu Manh luôn cảm giác có gì đó quái quái, cuối c*̃ng không nhịn được mà phải cất tiếng hỏi.

“Cái cô luyện là thủ pháp phù quyết trong kiếm pháp Võ Đang phải không.” Thanh niên lông mi dài thấy Lạc Tiểu Manh hỏi vậy liền bật cười, hỏi ngược lại.

“Ồ! Thì ra là một người luyện võ?” Lạc Tiểu Manh cả kinh, ánh mắt lăng lệ thoáng chốc lại nhìn chằm chằm lên người thanh niên lông mi dài, nhìn chăm chú một lúc rồi đột nhiên cười khúc khích. “Đã là một người luyện võ vậy thì nên hiểu quy c*̉, không được tùy tiện nhìn người khác luyện công, cho dù nhìn ra thì c*̃ng không nên tùy tiện nói chuyện. Anh chắc là một người vừa mới học quyền hả, học được mấy chiêu đã tưởng là mình giỏi, chỉ điểm người ta cái này cái kia. Tôi kể cho anh một chuyện nhé, đại khái khoảng ba bốn năm trước, c*̃ng là ở trong Di Hòa Viên này, một cao thủ Thái Cực Quyền có thanh danh nhất ở Bắc Kinh chúng tôi c*̃ng xem trộm một người thanh niên luyện công, bước tới ra vẻ ta đây chỉ điểm cho hắn, kết quá anh biết thế nào không? Song phương giao thủ, Chu Bỉnh Lâm bị giật đứt một cánh tay. Từ đó phải rời khỏi giới võ thuật, còn thường bị người ta cười nhạo nữa. Lão đầu đừng có trang B, người trẻ tuổi là càng đừng nên trang B, anh nói xem anh theo ai học quyền nào? Nếu là người quen, tôi có thể tha cho anh một lần, nếu như không phải là người quen, vậy thì hôm nay chỉ đành cho anh nếm một chút đau khổ rồi mới cho anh đi.”

“Hả?”

Thanh niên lông mi dài này chính là thủ lĩnh GOD c*̉a tập đoàn ám sát, là nam nhân được gọi là thần đó, từ sau khi ước chiến với Vương Siêu, hắn liền trở thành người nhàn rỗi, tâm tình được thả lỏng triệt để.

Hắn gần đây tâm tình được thả lỏng, nghe thấy Lạc Tiểu Manh thao thao bất tuyệt, lúc đầu hơi sửng sốt, sau đó mới hiểu rõ ý tứ c*̉a cô ta, rồi hắn vẫn chỉ mỉm cười.

“Cố sự này c*̉a cô dễ nghe thật, c*̃ng rất có ý vị cảnh cáo, không có bản lĩnh vượt trội, quả thật là đừng có ở chỗ nào c*̃ng ra vẻ ta đây. Cao thủ Thái Cực Quyền trong cố sự gọi là Chu Bỉnh Lâm phải không, còn người trẻ tuổi đó là Vương Siêu, lãnh tụ Đường môn, gần đây giống như là mặt trời giữa trưa, được xưng là cao thủ đệ nhất thiên hạ phải không?”

Thủ Lĩnh GOD tựa hồ như rất có hứng thú, liền bắt chuyện với Lạc Tiểu Manh.

“Anh… anh là ai?”

Đối phương vừa thốt ra những lời này, sắc mặt c*̉a Lăng Thiên liền biến đổi. Người biết chuyện mấy năm trước c*̉a Vương Siêu và Chu Bỉnh Lâm có rất nhiều, nhưng chuyện gần đây Vương Siêu được Thanh bang, Hoa Thanh bang tán xưng là cao thủ đệ nhất thiên hạ thì trừ người trong cuộc ra, người bên ngoài căn bản không có ai biết.

Sư phụ c*̉a Lạc Tiểu Manh là Lâm Đình Phong, c*̃ng là người trong cuộc, do đó mới biết được tin tức này. Nhờ đó đám người c*̉a Lạc Tiểu Manh c*̃ng biết.

“Nếu như tôi không nói tôi là ai, cô liệu có thử động thủ với tôi không.” Thủ lĩnh GOD nói.

“Đương nhiên là không rồi, nhìn bộ dạng c*̉a anh không giống như là người luyện võ, nhưng khẳng định là người luyện võ, người mà tôi nhìn không thấu thì khẳng định là đạt tới cấp bậc Hóa kình, có lẽ, c*̃ng có thể là đã tiến vào Đan đạo. Tôi sẽ không động thủ đâu, để tránh bị anh đánh chết. Có điều anh là cao nhân, chắc sẽ không rảnh rỗi tới mức ngày nào c*̃ng nhìn tôi luyện quyền chứ.”

Lạc Tiểu Manh lui lại một bước, cười gượng.

Exit mobile version